Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Đại ca, cứu muội với!"

Tiểu Ngọc nhìn thấy Lưu Thiết liền nhanh chóng năm lấy cánh tay của Lưu Thiết.

"Ai bắt nạt muội, nói cho ta biết, ta sẽ chém chết hắn!"

Lưu Thiết ngăn Tiểu Ngọc lại và hỏi một cách tức giận.

Hắn chỉ mỗi muội muội này, bình thường cưng như trứng hứng như hoa, nhìn thấy Tiểu Ngọc chật vật như thế, Lưu Thiết thiếu điều muốn giết người.

"Ta bắt nạt nó đấy!"

Ngay khi Lưu Thiết vừa nói xong, một người phụ nữ cầm chổi lao ra từ trong ngõ.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy..."

Khí thế của Lưu Thiết đột nhiên tiêu tan.

Các thành viên trong đoàn hộ tống đã rút ra đủ loại vũ khí để giúp Lưu Thiết dạy cho kẻ xấu một bài học, cũng thu vũ khí về, đứng xem kịch hay.

Đội trưởng đội hộ vệ bị đánh, loại kịch này không phải ngày nào cũng được xem.

Có mấy người còn nhặt cao lương trong xe ra vừa gặm nhấm vừa xem kịch hay kìa.

Công nhân cũng dừng làm, cười khúc khích đứng xem.

Kim Phi cùng cảm thấy buồn cười.

Việc mẹ đánh con là chuyện bình thường, đây là chuyện của nhà người ta, Kim Phi không muốn xen vào.

Tiểu Ngọc thường xuyên nghịch ngợm, động một chút là trêu Quan Hạ Nhi đến đỏ bừng cả mặt, xem cô ta bị xử cũng vui phải biết.

"Lưu Thiết, tránh ra, nếu không tao cũng đánh cả mày đấy!"

Người phụ nữ chống tay trái lên hông và dùng tay phải chữa chổi vào mũi Lưu Thiết chửi bới.

Lưu Thiết bị mắng đến đần người ra.

Khi người khác bắt nạt Tiểu Ngọc, hắn dám dốc toàn lực, còn khi mẹ đã ra tay thì có thể làm được gì?

Chỉ có thể nói đỡ cho tiểu muội:

"Mẹ, có chuyện gì từ từ nói, Tiểu Ngọc đã lớn như vậy rồi, đâu thể đánh muội ấy như thế được".

Tiểu Ngọc lại gật gật đầu: "Mẹ, người ta là con gái lớn rồi, nể mặt người ta chút đi mà..."

"Mày còn biết mày là con gái lớn rồi cơ đấy, thế mà còn không khiến tao bớt lo đi chút nào!"

Càng nói chuyện, bà ta càng tức giận, bà ta cầm chổi tét vào mông Lưu Thiết vài cái.

Trong lòng có lửa giận, mấy cái quất này chẳng hề nương tay, mùa hè quần áo mỏng manh, Lưu Thiết đau đến nhảy dựng cả lên.

Những người xem bật cười.

"Chuyện gì vậy?"

Trưởng làng kéo quần từ rừng cây bước ra.

Ông ta chỉ định giải quyết nỗi buồn một chút, khi quay lại thì thấy vợ mình đang đánh con.

"Có chuyện gì không về nhà nói được sao, định ở đây cho xấu mặt ra à?"

Trưởng làng nắm lấy cái chổi, sắc mặt tối sâm: "Con cái đã lớn như vậy rồi, Thiết Tử còn là đội trưởng đội hộ vệ, bà làm vậy để mọi người chê cười à!"

Sau khi bị khiển trách, người phụ nữ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đỏ mắt cúi đầu.

Kể từ khi Lưu Thiết và Tiểu Ngọc lớn, bà ta đã không còn đánh con từ lâu rồi, hôm nay bà ta làm vậy là vì quá tức giận.

"Tiểu Ngọc, muội chọc mẹ kiểu gì mà để mẹ tức giận thế?"

Lưu Thiết xoa mông và trừng mắt nhìn em gái. Hắn biết lần này nhất định là bị tai bay vạ gió.

"Ta muốn tham gia đội nữ binh, nhưng mẹ không cho, bảo ta phải đến xưởng dệt!"

Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói.

“Nói bậy bạ!”, trưởng làng mắng: “Đang yên đang lành cái gì mà nữ binh? Mau đến xưởng dệt làm việc đi!

"Con sẽ không đi đâu. Con đã nghỉ việc ở xưởng dệt rồi, cũng có người khác thế chỗ rồi, trở về không có chỗ cho con đâu".

Tiểu Ngọc cũng cứng đầu cứng cổ nói: "Con nhất định phải đến chỗ đội nữ binh!"

"Mày nghỉ việc ở xưởng dệt rồi?!" Trưởng làng tức giận trừng mắt: "Mày có biết bao nhiêu người muốn vào xưởng dệt đều không vào được không?"

Không sợ xấu hổ, ông ta cầm chổi quất vào người Tiểu Ngọc.

Lần này Lưu Thiết chỉ cau mày, nhưng không ngăn cản.

"Tiểu Ngọc vớ vẩn quá rồi đấy!"

"Đúng vậy, trưởng làng vất vả nuôi con bé khôn lớn, có thể đến xưởng dệt kiếm tiền rồi thế mà lại muốn làm nữ binh, đúng là không biết Tiểu Ngọc nghĩ gì nữa".

"Còn có thể nghĩ gì nữa, ham chơi thôi, ở xưởng dệt làm gì có chỗ nào chạy nhảy đâu?"

"Tưởng Tiểu Ngọc là một cô gái tốt, không ngờ con bé lại thiếu hiểu biết như vậy".

"Đầu là do trưởng làng quá chiều con bé rồi".

"Cũng có nghĩa là điều kiện gia đình của trưởng làng rất tốt, trong nhà ai cũng có việc làm, mỗi tháng có thể kiếm được hơn một hai lượng bạc đấy, thử là nhà khác xem, đã đánh chết con bé từ lâu rồi!"

Lần này thì dân làng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không chỉ phụ nữ trong làng mà nhiều nam giới cũng cảm thấy Tiểu Ngọc không hiểu chuyện, coi thường gia đình và bất hiếu.

Trưởng làng là một nhân vật có mặt mũi trong làng, bị nói thế có chút tức giận rồi đấy.

"Tao bảo mày nghỉ việc à!"

"Tao bảo mày làm nữ binh à!"

Mắng một câu, quất một phát chổi.

Tiểu Ngọc không bỏ chạy, cô ta chỉ đứng đó và chống cự.

"Trưởng làng, đừng đánh nữa, không nên đánh con gái vậy đâu”.

Một người đàn ông bên cạnh trưởng làng nắm lấy cây chổi: "Có việc gì từ từ nói".

"Lão Viên, đừng xen vào, nếu con gái ông đòi làm nữ binh thì ông có đồng ý không hả?”

Trưởng làng tức giận nói: "Nhìn những nữ binh kia đi, ngày nào cũng luyện cùng nam nhân, sau này kết hôn thế nào đây hả?"

"Vậy thì con sẽ không kết hôn!"

Tiểu Ngọc tức giận nói.

"Không kết hôn, sao, mày định làm đồ ăn hại à?”

Trưởng làng tức giận đến mức giơ chổi lên lần nữa, nhưngđã bị Lão Viên giữ chặt lại.

"Đồ ăn hại, trong mắt mấy người phụ nữ cũng chỉ đến thế thôi sao!"

Tiểu Ngọc hét lên: 'Mấy người không cho con làm nữ binh, chẳng qua là vì tiếc tiền công dệt thôi đúng không?"

"Hám tiền thì sao hả?"

Trưởng làng nói: "Mới được vài ngày yên ổn mà mày. đã giở chứng rồi à? Mày quên mùa đông năm năm trước rồi sao?"

Năm năm trước là một năm bội thu, kết quả là năm đó thổ phỉ thu gấp đôi lương thực, năm đó nhiều người trong thôn không có gì để ăn.

Mùa đông năm đó rất lạnh, trên núi bị tuyết dày bao phủ hơn hai tháng, không có cách nào lên núi kiếm cái ăn, hơn chục người chết đói ở làng Tây Hà.

Ngay cả gia đình trưởng làng vốn sống tương đối tốt cũng suýt chút nữa không trụ được.

"Năm năm trước còn không phải là do thổ phỉ sao. Con gia nhập đội nữ binh chính là để đánh thổ phi!"

Tiểu Ngọc nói: "Lần này không có Thiết Ngưu cùng Mộ Lam tỷ tỷ, các người nghĩ là sẽ có ngày hôm nay sao?"

Trưởng làng nghe Tiểu Ngọc hỏi không thốt nên lời.

"Tiểu Ngọc, cháu muốn vào đội nữ binh đã hỏi qua Mộ Lam cô nương chưa?"

Lão Nguyên đứng ra giảng hòa: "Nếu người ta không thu nhận cháu thì có phải cháu đã mất công nghỉ việc rồi không?"

"Đúng đó, mày đã hỏi chưa?" Trưởng làng cũng nhìn Tiểu Ngọc. Nghe vậy, Kim Phi lắc đầu cười khổ.

Người khác không biết, nhưng y biết rất rõ Khánh Mộ Lam từ lâu đã phàn nàn đội ngũ có quá ít nữ binh, nói có ngày phải mở rộng tuyển mộ.

Tiểu Ngọc chủ động tìm tới, làm sao có thể không đồng ý?

Quả nhiên sau khi trưởng làng hỏi, liền nghe được ¡_ Tiểu Ngọc tự hào nói: "Đương nhiên là hỏi rồi, con còn tham gia khảo sát đầu vào kìa, đều đã thông qua, Mộ

Lam tỷ nói con có thể gia nhập bất cứ lúc nào".

"Sao cô ta có thể làm thế được? Đây không phải là đang chiều hư Tiểu Ngọc sao?"

Trưởng làng đã rất tức giận khi nghe điều này: "Ta _ muốn đi hỏi cô ta, rốt cuộc là muốn thế nào?"

"Tướng công", mẹ Lưu Thiết nắm lấy trưởng làng nhỏ giọng nhắc nhở: "Chúng ta không đắc tội nổi đâu..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui