Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa tới giờ Mão, Châu Nhi đã bước vào đánh thức Kim Phi và Cửu công chúa.
“Phu quân, phụ hoàng nhẹ dạ cả tin, nếu chàng thấy ông ấy sắp thay đổi chủ ý, thì nhất định phải ngăn ông ấy lại!"
Cửu công chúa vừa cùng cung nữ giúp Kim Phi mặc đồ, vừa nhắc nhở y.
Từ cổ chí kim, không có người phụ nữ nào được tham dự vào việc bàn bạc triều chính.
Tiền triều có vị Thái hậu nhiếp chính, nhưng cũng là trốn ở sau mành tre.
Mặc dù Cửu công chúa có năng lực, cũng có tấm lòng phụng sự đất nước. Nhưng dù sao vẫn là phận nữ nhân, Trần Cát sống chết cũng không đồng ý cho cô ấy lên triều bàn việc nước, chỉ đồng ý để cô ấy dự thính ở thiền điện
Nhưng Kim Phi có tước vị, lần này lại lập được công lớn, nên có thể thượng triều.
“Yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ.” Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa, bày tỏ an ủi
Hai người đi ra khỏi cổng viện, thì thấy Tân Trấn đang đứng đợi ở trước cổng.
“Điện hạ, tiên sinh, bệ hạ cử ta tới đón hai người, văn võ bá quan đã đến điện Hoằng Đức rồi."
“Đi thôi!" Kim Phi giơ tay lên, ra hiệu cho Tân Trấn dẫn đường.
Đến điện Hoằng Đức, văn võ bá quan đều đã đến đông đủ cả, nhưng Trần Cát vẫn chưa tới.
Chiếu theo quy trình, Kim Phi không có chức quan, bây giờ không cần phải vào điện, đợi khi thái giám gọi y vào điện, rồi tiến vào là được.
Kim Phi cũng không vội, y dẫn Cửu công chúa đang run tẩy vào trong thiền điện.
Vừa thức dậy đã tới đây, bữa sáng còn chưa ăn, nhìn thấy bánh ở trên bàn, y cũng không khách khí nữa, cầm lên ăn luôn.
Đối với Kim Phi mà nói, lần tảo triều này chỉ là một quy trình mà thôi, vài nội dung chủ yếu sớm đã bàn bạc xong với Cửu công chúa ở Ngự Thư Phòng, đợi lát nữa để Hoàng đế hạ lệnh là được.
Nhưng Cửu công chúa lại vô cùng căng thắng. Mặc dù thiền điện không có người ngoài, lưng cô ấy vẫn thẳng tắp như cũ.
“Vũ Dương, đừng lo lằng, có ta rồi”
Kim Phi nằm lấy tay Cửu công chúa, đưa một miếng bánh tới: “Nào, ăn chút gì đỡ đói bụng đi.”
Cửu công chúa vừa định nói chuyện, thì nghe thấy tiếng hô to truyền ra từ điện Hoằng Đức: “Ngô hoàng vạn tuết”
Không lâu sau bèn nghe thấy thái giám cao giọng hô: “Truyền Nam tước Thanh Thủy - Kim Phi vào điện!”
“Chờ ta!”
Kim Phi vỗ má Cửu công chúa, nhét nửa miếng bánh còn chưa ăn xong vào miệng, rồi sải bước ra khỏi thiền điện.
Thông thường, khi văn võ bá quan tảo triều, đều sẽ không nhìn ngó xung quanh.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Kim Phi truyền tới, hơn nửa quan viên đều quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa.
Kim Phi vừa bước vào điện Hoãng Đức đã thấy hàng chục cặp mắt đang nhìn chấm chẵm vào mình.
Lúc này trong miệng y còn đang nhai bánh. Trong lúc nhất thời không biết nên nuốt xuống hay nhổ ra thì tốt hơn.
Nhưng sau khi đến Đại Khang, cái khác thì không học được, nhưng da mặt của Kim Phi lại dày hơn rất nhiều.
Nếu đã thấy rồi, vậy cứ thoải mái nuốt bánh vào bụng thôi, sau đó dưới sự dẫn dắt của thái giám, y sải bước đến giữa đại điện, hành lễ của thư sinh với Trần Cát: “Tham kiến bệ hạ!"
“Kim Phi to gan, khi thượng triều mà vẫn còn ăn đồ ăn, đã là bất kính với điện hạ rồi. Vậy mà lúc tham kiến bệ hạ lại dám không quỳ xuống hành lễ, còn ra thể thống gì nữa!”
Trần Cát còn chưa lên tiếng, một quyền quý bèn đi ra, chỉ vào Kim Phi nói: "Người này lúc trước ở Tây Xuyên đã hạ cổ trùng với Cửu công chúa, lạm sát người vô tội. Bây giờ lại bất kính với bệ hạ. Xin bệ hạ hãy xử chém kẻ này, lập lại triều cương!”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía tên đại thần này.