Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Thu nhận ta đi, ta khoẻ!"

"Ta không chỉ khỏe, còn có thể chạy rất nhanh!"

"Trước đây ta đã giết một con lợn rừng trên núi đấy!"

“Ta có thể chịu khổ hơn cả nam giới. Năm ngoái, ta đã tự đào đất ba ngày và lật tất cả đất trong nhà của ta lên đấy!"

Nhìn thấy các nữ binh đi tới, đám phụ nữ lập tức vây quanh, đồng thời tiến cử chính mình.

"Quả là tiên sinh lợi hại!"

Khánh Mộ Lam trong lòng tán thưởng, nhảy lên một tảng đá, ra hiệu cho A Mai đánh cồng.

Tiếng cồng vang lên, xung quanh lập tức im bặt.

"Ta biết nhiều người đến đây vì không đủ ăn. Nếu đúng như vậy, ta phải nói trước với mọi người là xưởng dệt của Kim tiên sinh sáp sửa được mở rộng, sau này. chắc chăn sẽ tuyển dụng ở làng mọi người".

Có nhiều người đến, càng có nhiều lựa chọn, Khánh Mộ Lam kiên định nói: “Nếu chỉ cần để no bụng, có thể đợi lát nữa, vào xưởng dệt ăn bao nhiêu cũng được.

Ta nói trước, gia nhập đội nữ binh của ta là phải ký kế ước sinh tử. Trong kế ước có ghi rõ, phải làm việc trong vòng một năm, nếu bỏ cuộc giữa chừng thì phải bồi thường gấp đôi tiền công, hi vọng mọi người nghĩ kĩI"

Câu nói này chẳng khác gì một gáo nước lạnh bị đổ vào chảo dầu, lập tức đám đông như ong vỡ tổ.

"Cô Mộ Lan, cô nói thật sao?" "Khi nào Kim tiên sinh sẽ mở rộng xưởng dệt?"

"Kim tiên sinh muốn tuyển bao nhiêu người? Từ làng nào?”

"Cô Mộ Lan, khi nào chúng tôi có thể bắt đầu làm việc, có nuôi cơm không?”

"Tiền công của lao động làng khác có giống như của làng Tây Hà không?"

"Còn cần người xây lò gạch, lợp nhà không? Chồng của ta cũng muốn tới!"

Những người phụ nữ không quan tâm đến nữ binh nữa, và liên tục hỏi về việc mở rộng xưởng dêt.

"Chuyện xưởng dệt, mọi người nên hỏi Kim tiên sinh".

Thấy Kim Phi cũng đang đến, Khánh Mộ Lam mỉm cười và vẫy tay với Kim Phi.

"Cô gái này thật là.." Kim Phi cười và lắc đầu.

Y đến đây chỉ để xem có bao nhiêu phụ nữ đăng ký, không ngờ lại bị Khánh Mộ Lam bắt lại.

Tuy nhiên, việc mở rộng tuyển dụng của xưởng dệt hiện đang trong quá trình chuẩn bị, Kim Phi cũng không trách Khánh Mộ Lam, dù sao quảng bá trước thì về sau tuyển cũng dễ hơn.

"Xin chào mọi người, ta là Kim Phi".

Kim Phi nhảy lên đá và cười nói: "Việc mở rộng xưởng dệt đang được chuẩn bị, có thể tháng sau sẽ bắt đầu tuyển người, đoán chừng sẽ tuyển 300 người, tất cả mọi người đều có thể đến đăng ký".

Tiếp theo, Kim Phi trả lời câu hỏi của đám phụ nữ ngay tại chỗ, khi Kim Phi kết thúc bài phát biểu của mình, hầu hết những người phụ nữ có mặt đã rời đi.

Nhưng có bảy tám mươi phụ nữ vẫn quyết định ở lại và gia nhập đội nữ binh.

Nhà họ đều không có đàn ông, họ không thể nuôi gia đình bằng cách làm việc trong xưởng dệt một mình.

Có lẽ cũng có một hoặc hai người trong số họ thực sự muốn trở thành nữ binh.

"Ta rất vui vì mọi người ở lại, nhưng ta muốn nói rõ với mọi người rằng ta không tuyển dụng các nữ binh để thêu thùa. Ta trả lương như các binh nam thì sau mọi người phải làm công việc tương tự như các binh nam, cần áp tải hàng hoá, cầm đao liều mạng với thổ phi”.

Khánh Mộ Lam nói: "Nếu ai sợ hãi, thì nên rời đi ngay bây giờ. Nếu có đánh nhau mà rút lui, sẽ bị coi như binh đào ngũ, sẽ giết chết ngay tại chỗ, mà binh đào ngũ sẽ không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào. Chết cũng là vô ích.

Những điều này cũng sẽ được ghi trong khế ước, mọi người có thể suy nghĩ cho kỹ".

Vừa dứt lời, ba người phụ nữ khác đã quyết định rời đi.

Nhưng những phụ nữ còn lại lại tỏ ra kiên quyết hơn.

"Nghĩ kỹ rồi, có thể tới ký khế ước sinh tử đi, chưa nghĩ kỹ có thể về, hôm sau lại đến".

Khánh Mộ Lam nói: "Nhưng cũng chỉ cho hạn ngày mai nữa thôi, ngày kia đến sẽ không thu nhận nữa".

"Ta ký!" “Ta cũng sẽ ký!" Mấy chục phụ nữ còn lại đều đóng dấu vân tay của họ vào khế ước sinh tử, sau đó bắt đầu khóa đào tạo đánh giá vào sáng hôm đó.

Cuối cùng, một nửa trong số họ đã bị loại, chỉ có hơn 30 người vượt qua cuộc đánh giá, năm mươi người mà Khánh Mộ Lam mong đợi còn dư ra tận bảy tám người, họ đều đã được Khánh Mộ Lam giữ lại.

Sau lần mở rộng này, số lượng nữ binh gần bằng số lượng nam binh khiến cho Khánh Mộ Lam rất vui mừng.

Nhưng có nhiều người hơn cũng cần trang bị nhiều hơn, nên Khánh Mộ Lam mấy ngày nay đã trở thành một viên kẹo cao su, ngày nào cũng bám lấy Kim Phi, nịnh y để y làm vũ khí cho mấy nữ binh.

Còn không à, khi Kim Phi tỉnh dậy, y đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam đang đứng trong sân.

"Bà cô à, không phải ta đã hứa sẽ làm vũ khí cho cô sao?"

Kim Phi bất đắc dĩ nói: "Cô không giám sát huấn luyện nữ binh à, sao lại tới đây làm gì?”

"Không phải sợ ngài ngủ quên nên mới đến gọi dậy sao?"

Khánh Mộ Lam nhếch mép nói.

Kim Phi thích ngủ nướng, ba ngày trước y ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, sau khi Khánh Mộ Lam phát hiện ra, ngày thứ 2 cô ấy đã chạy đến đánh thức

Kim Phi vào sáng sớm, điều này khiến Kim Phi chán nản.

"Ta dậy rồi, cô mau đi đi".

Bây giờ nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y liền cảm thấy đau não.

"Mộ Lam, đến rồi thì ăn điểm tâm rồi hãng đến sau núi?"

Quan Hạ Nhi bước ra khỏi bếp, mỉm cười giữ Khánh Mộ Lam ở lại cùng ăn cơm.

"Được được!"

Khánh Mộ Lam lau khóe miệng, thản nhiên chạy vào. bếp, giúp Nhuận Nương và Đường Đông Đông dọn bữa.

'Từ khi còn nhỏ, cô ấy đã cơm ngon áo đẹp, sau khi đến làng Tây Hà, ngày nào cũng ăn cùng các nữ binh, đã ngán đến tận cổ rồi.

Nhuận Nương giờ đang bận rộn với việc nấu nướng, với sự hướng dẫn của Kim Phi, kỹ năng nấu nướng của cô ấy ngày càng tốt hơn. Khánh Mộ Lam mấy ngày nay vẫn thường bám lấy Kim Phi, cũng đã ăn được vài bữa, hết lời khen ngợi tay nghề của Nhuận Nương.

"Mộ Lam, một người chỉ huy tốt là người phải lấy mình làm gương, ăn ngủ với binh sĩ!"

Kim Phi dạy dỗ: "Cô thoát ly khỏi binh sĩ của mình như vậy, sao thuyết phục được binh sĩ nữa?"

“Tiên sinh, ngài bớt lừa phỉnh ta đi!"

Khánh Mộ Lam tức giận nhìn Kim Phi: "Ngài cũng chỉ huy quân lính đấy, sao ta không thấy ngài ăn ngủ. cùng bọn họ nhỉ?”

"Chỉ huy binh lính là Lương huynh mà, không phải ta.

"Không phải là ngài. Vậy tại sao khi thổ phỉ đánh đến, ngài lại chỉ huy thế?"

"Ta chỉ nắm quyền chỉ huy tạm thời lúc đó thôi".

"Nói dễ nghe làm sao, không phải vì lường biếng, muốn phủi tay làm ông chủ à?"

Khánh Mộ Lam bĩu môi: "Ta cũng tạm thời trao quyền chỉ huy các nữ binh cho A Mai, sau khi ăn xong sẽ thu lại".

Kim Phi sửng sốt, nhất thời không tìm ra được gì để phản bác.

Phụt!

Đường Đông Đông không kìm được, đột nhiên phá lên cười.

Nhìn thấy khuôn mặt tối sâm của Kim Phi, cô ấy nhanh chóng che miệng mình lại.

Quan Hạ Nhi cùng Nhuận Nương híp mắt cười.

Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy Kim Phi cứng họng như thế.

"Cười cái gì mà cười?"

Kim Phi bày ra thái độ gia trưởng vỗ bàn: "Tiểu Nga sao còn chưa dậy thế hả?"

“Ta đi gọi con bé!"

Quan Hạ Nhi che miệng và chạy đến phòng của Tiểu Nga.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô.

Đường Đông Đông rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cùng Khánh Mộ Lam cười rộ lên.

Bốp!

Kim Phi tức giận đến mức đập đũa xuống bàn. Không nuốt nổi nữa.

"Các tỷ, các tỷ cười cái gì mà sướng thế?"

Tiểu Nga đi theo sau Quan Hạ Nhi, dụi mắt tò mò hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui