Sĩ nông công thương, thời đại phong kiến có rất nhiều tầng lớp quyền quý coi thường thương nhân, nhưng những kẻ quyền quý có gia nghiệp lớn, muốn duy trì cuộc sống xa hoa, lại không thể không âm thầm nâng đỡ thương nhân, giúp bọn họ kiếm tiền.
Làm chuyện xấu còn không muốn bị người khác nói.
Muối ăn là nhu yếu phẩm cần thiết, trên khắp Đại Khang không biết có bao nhiêu quyền quý dựa vào buôn muối để kiếm lời.
Muối tinh làng Tây Hà xuất hiện đã hoàn toàn phá vỡ cục diện ngành sản xuất.
Cho dù phẩm cấp hay chất lượng, hoặc giá cả thì muối tinh làng Tây Hà cũng đều vượt trội hơn so với muối hạt đen của những thương nhân buôn muối.
Dân chúng cũng không phải người ngu, đương nhiên biết mình nên mua loại nào.
Thương nhân buôn muối không kiếm được bạc thì sao có thể biếu lên quyền quý?
Giai cấp quyền quý oán hận khắp nơi, căm ghét Kim Phi và Cửu công chúa.
Thật ra không chỉ giai cấp quý, cuộc cải cách của Cửu công chúa hầu như động chạm đến lợi ích của tất cả gia tộc quyền thế ở Đại Khang.
Gỡ bỏ các loại sưu cao thuế nặng, cắt đứt con đường tham ô của rất nhiều quan viên địa phương.
Tiêu diệt thổ phỉ sẽ truy cứu đến từng cá nhân, binh phủ sẽ không có cách nào đùn đẩy trách nhiệm, chặt đứt khả năng cấu kết giữa gia tộc quyền thế với bọn thổ phỉ.
Bây giờ những viên quan giữ muối của bọn quyền quý cấp cao cũng bị Kim Phi tiêu diệt, bọn chúng có thể không hận Kim Phi ư?
Nhưng Kim Phi đến kinh thành cũng không phải để thông đồng làm bậy với đám quyền quý, nên căn bản cũng không cần bận tâm đám quyền quý đó có hận y hay không.
Y chỉ bận tâm cuộc sống của dân chúng có cải thiện được tí nào hay không.
Hiện tại xem ra, mục tiêu của y đang dần đạt được từng ngày.
Cuộc cải cách này khiến cho dân chúng khen ngợi không dứt, dân chúng ở các vùng khác không có cách đến kinh thành †ạ ơn, nhưng ở trong quan trường thứ không thiếu nhất chính là quỷ nịnh hót.
Rất nhiều quan viên địa phương thấy tâm trạng dân chúng dâng cao lên như vậy đã tổ chức cho người dân viết Vạn Dân Thư, ca ngợi chính sách mới của Hoàng đế.
Mấy ngày gần đây, Vạn Dân Thư từ khắp các nơi đổ dồn về kinh thành, làm cho Trần Cát vô cùng vui thích.
Làm Hoàng đế được mấy thập niên, dạo gần đây là khoảng thời gian ông ta chăm chỉ nhất, ngày nào cũng phải đến Ngự Thư Phòng mấy chuyến.
Lần này, Kim Phi và Cửu công chúa vừa ăn điểm tâm xong, đến Ngự Thư Phòng đã thấy Liêu Ấn đứng ở cửa.
Trải qua sự kiện Thái tử bức vua thoái vị, nguyên khí của cấm quân bị tổn thương nặng nề, Tân Bành vốn là thống lĩnh cấm quân mặc dù không chết vì ám sát, lại bị chọc mù một con mắt, vì vậy Trần Cát bèn giao vị trí thống lĩnh cho Tân Trấn.
Liêu Ấn thay thế vị trí lúc trước của Tân Trấn, trở thành thị vệ thân cận kiêm tâm phúc mới của Trần Cát.
Kim Phi và Cửu công chúa đang chuẩn bị đi vào Ngự Thư Phòng, thì khúc cua ở hành lang bên cạnh xuất hiện một người trung niên.
Người trung niên đó rất gầy gò, quan phục trên người cũng hết sức nhắn nhúm, trong ngực ôm một chồng văn thư tấu chương.
Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, người trung niên vội vàng khom người hành lễ: “Bái kiến điện hạ, bái kiến quốc sư!”
“Chung đại nhân, đêm qua ngươi lại ở viện Khu Mật sao?”
Kim Phi phát hiện ra ánh mắt của người trung niên đầy vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn cứ chịu đựng như vậy, sẽ bị bức chết!”
“Có thể vì dân chúng làm một vài chuyện, cho dù có bị ép chết, hạ quan cũng cam lòng!”
Người trung niên cười trả lời.
“Ngươi hãy cứ sống khoẻ mạnh đi, như vậy thì có thể làm nhiều chuyện vì dân chúng hơn.”
Kim Phi tiến lên nhận lấy văn thư tấu chương trong tay đối phương: “Ta sẽ giúp ngươi mang tấu chương vào, ngươi nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”