Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trần Cát bất mãn hỏi.

"Không nói trước được điều gì, trên đời này không có gì là tuyệt đối, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bệ hạ là người vô cùng quan trọng, không thể mạo hiểm được!"

Kim Phi không do dự từ chối, quay đầu lại nhắc nhở Lão Ưng: "Trở về nói với đám người Tiểu Chu, tuyệt đối không được để bệ hạ nhảy dù, nếu không ta sẽ đánh chết bọn họi"

Cách đây một khoảng thời gian, Lão Ưng đã chọn ra năm phi công đồng ý ở lại trong hoàng cung với Trần Cát.

Lúc này Trần Cát bị mê hoặc bởi khinh khí cầu nên lập tức phong cho năm người này một chức quan nhỏ, không chỉ thưởng cho mỗi người một trăm lượng bạc mà còn thưởng cho mỗi người hai cung nữ xinh đẹp như hoa.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi khinh khí cầu, Trần Cát cũng yêu cầu bộ Công xây dựng một dãy nhà ở quảng trường phía sau điện Hoằng Đức, dùng để làm nơi ở và nơi làm việc cho các phi công trong cung.

Mà công việc của năm phi công cũng rất đơn giản, bình thường họ bảo trì khinh khí cầu, khi Trần Cát muốn ngồi khinh khí cầu, họ chỉ cần lái khinh khí cầu lên là được, thực sự không quá ung dung.

Những phi công ban đầu không đồng ý ở lại kinh thành, giờ ai cũng ngưỡng mộ vô cùng.

Con người đều thực tế, Trần Cát đã tiêu nhiều tiền cho năm phi công như vậy, nên các phi công đương nhiên rất cảm kích.

Những nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng bởi Kim Phi, hầu hết đều không tôn trọng hoàng quyền, nhưng những phi công này lại rất biết ơn Trần Cát, nếu Trần Cát khăng khăng yêu cầu, Kim Phi sợ rằng bọn họ sẽ đưa Trần Cát đi nhảy dù mất.

Dù sao Trần Cát cũng đã già rồi, ăn uống lại tốt, bình thường đã có bệnh tim đập nhanh và đau đầu, đó đều là triệu chứng của bệnh cao huyết áp.

Nhảy dù là một môn thể thao rất thú vị, nếu Trần Cát kích động đến nỗi nổ mạch máu thì sẽ lớn chuyện.

Cho nên Kim Phi không thể không nhắc nhở Lão Ưng. Lão Ưng nhanh chóng đồng ý.

Trần Cát bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là trên đường trở về vẫn luôn buồn bã không vui.

Nhưng Tả Chi Uyên lại phấn khích mắt mày hớn hở. Bây giờ hắn đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, càng ngày càng cảm thấy mình đồng ý với Kim Phi đi đến Kim Xuyên là một

quyết định rất chính xác.

Dọc đường đi hắn không ngừng hỏi về dù lượn, thấy Kim Phi không quan tâm đến hắn, hắn lại hỏi về xe hai bánh.

Trần Cát đang buồn rầu, nghe thấy Kim Phi và Tả Chi Uyên thảo luận về xe hai bánh cũng bắt đầu hứng thú.

"Quốc sư, làm sao lái được xe hai bánh một trước một sau như vậy được?"

"Đúng vậy bệ hạ, thần cũng cảm thấy không thể được!" Tả Chi Uyên dường như đã tìm được tri âm, nhanh chóng phụ họa.

"Nếu bệ hạ không tin, hay là đánh cược đi?" Kim Phi liếc nhìn Trân Cát.

"Ngươi nói đi, muốn cược cái gì?"

Trần Cát vẫy tay, mạnh dạn đồng ý.

Kim Phi sửng sốt một chút, nhưng lại bị câu hỏi này chặn lại rồi.

Bây giờ Trần Cát gần như đã nghe theo lời khuyên của y và Cửu công chúa, ngoại trừ hậu cung của Trần Cát, Đại Khang hầu như không có gì mà y không thể có được nữa.

Kim Phi đột nhiên cảm thấy chán nản. Cuộc sống thực sự là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.

Nghĩ đến đây, Kim Phi không khỏi đưa mắt nhìn về phương xa.

Không đúng, nguy cơ ở Đại Khang vẫn chưa được giải quyết triệt để.

Chưa nói đến những nơi xa xôi, nhưng nơi như Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên đều là một phần tổ quốc trong tâm trí của Kim Phi, bây giờ vẫn chưa được đưa vào bản đồ gốc của Trung Nguyên.

Còn cả cướp biển và giặc nước X ở Đông Hải, cách đây không lâu Hồng Đào Bình truyền thư đến nói chúng càng ngày càng hung hăng ngang ngược.

Cho dù đánh bại được ba nước Đông Man, đánh lui được cướp biển, Kim Phi vẫn muốn dân chúng Đại Khang sống cuộc sống tốt đẹp, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất trên thế giới.

Vừa nghĩ tới còn có rất nhiều chuyện chưa làm được như vậy, Kim Phi lại một lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu trong mình.

Trần Cát không biết Kim Phi đang tính toán tương lai, chờ đợi hơi nóng nảy, thúc giục nói: "Quốc sư, ngươi đã suy nghĩ xong chưa?”

"Nghĩ xong rồi!"

Kim Phi cười nói: "Nếu như ta thắng, ta muốn xin bệ hạ hạ lệnh xây dựng trường học để tất cả trẻ em ở Đại Khang đều có thể đến trường được!"

Ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của các lực lượng dưới quyền, Kim Phi càng ngày càng cảm thấy không đủ nhân lực.

Dưới quyền y chỉ có mấy tổ chức còn như vậy, muốn xây dựng một đất nước hùng mạnh, không cần nghĩ cũng biết là cần bao nhiêu nhân tài.

Một người mạnh không được coi là mạnh mẽ, cần phải đào tạo một nhóm đồng bào mạnh mẽ mới được.

"Để cho tất cả trẻ em ở Đại Khang đi học sao?"

Trần Cát sững sờ: "Vậy cần xây dựng bao nhiêu trường học đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui