Triều đình muốn xây dựng thuỷ lợi, tu sửa cầu đường, đều sẽ chiêu mộ nhân công miễn phí từ nhân dân, không ởi thì là phạm pháp.
Nếu như nhà nào chỉ có một nhân công, mà người này bị kéo đi tu sửa cầu đường, thì sẽ trễ nải công việc trồng trọt.
Nếu như bị kéo đi làm lính thì càng xong đời.
Hoa Mộc Lan tại sao phải thay cha nhập ngũ, không phải vì trong nhà cô ấy trừ cha ra thì không có đàn ông khác sao?
Nếu như cha cô ấy phải nhập ngũ thì nhà cửa sẽ tan nát.
Nếu như trong nhà có một người con trai mười hai mười ba tuổi, đứa trẻ này có thể thay cha đi lao dịch và tham gia nghĩa vụ quân sự.
Vậy nên người dân ở thời phong kiến dù biết rõ mình không nuôi nổi nhiều con như vậy nhưng vẫn sẽ liều mạng đẻ nhiều.
Với tình hình Đại Khang hiện giờ, dân chúng không để cho con em họ chết đói đã là tốt lắm rồi, ai sẽ bỏ tiền ra cho những đứa trẻ đi học chứ?
Cho nên Tả Chi Uyên nghe Kim Phi nói xong, mặc dù khâm phục nhưng cảm thấy rằng y đang mơ tưởng hảo huyền.
“Nếu như bệ hạ mở trường học không thu tiền, hoặc chỉ thu ít tiền, liệu dân chúng có cho con em họ đi học hay không?” Kim Phi hỏi ngược lại.
Dân chúng tuy rằng ngu dốt nhưng đạo lý phải đi học mới có tương lai thì đa số người dân đều hiểu được.
Ở Đại Khang người đọc sách rất quý, đến trường tìm tiên sinh dạy học, học phí cũng rất đắt, có rất nhiều người dân không trả nổi số tiền này.
Ví dụ như lão thợ rèn phụ thân của nguyên chủ, rõ ràng có thể dựa vào tay nghề để có cơm ăn no, nhưng lại vì để cho Kim Phi đi học, lão thợ rèn mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa lương thực phụ.
“Trường học không thu tiền, như vậy sao được?”
Đừng nói đến Tả Chi Uyên, đến cả Trần Cát cũng bị mấy lời này của Kim Phi doạ cho giật mình: “Quốc sư, ngươi biết mình đang nói gì không?”
“Bệ hạ, thần biết việc này rất khó, nhưng chính bởi vì nó khó nên một khi Bệ hạ hoàn thành sẽ chứng minh rằng Bệ hạ rất vĩ đại, không phải sao?”
Kim Phi lại bắt đầu lay chuyển Trần Cát: “Bệ hạ, ngài nghĩ đi, từ xưa tới nay, nhưng vị quân vương kia có ai làm được việc này chưa? Ngài lại nghĩ xem, nếu như dân chúng toàn Đại Khang ai cũng biết đọc, biết viết, sẽ cùng nhau tạo nên một thời đại hoàng kim như nào?”
Kim Phi đã cho Trần Cát quá nhiều lời mê hoặc, nhưng dù vậy, Trần Cát vẫn kích động tim đập loạn, da đầu tê dại.
Tả Chi Uyên nghe Kim Phi tả về thời đại hoàng kim, trong mắt cũng lộ ra mơ ước nồng đậm.
Để trẻ em khắp thiên hạ ai cũng có thể đọc được sách là giấc mơ mà bọn họ nằm mơ cũng không dám mơ đến.
“Bệ hạ, ta biết chuyện này không phải ngày một ngày hai, một năm hai năm là có thể thực hiện, nhưng chúng ta có mục tiêu, thì cứ cố gắng vì mục tiêu, một ngày nào đó sẽ thực hiện được!”
Kim Phi tăng giọng điệu lên, tiếp tục nói. “Đúng, một ngày nào đó sẽ thực hiện được!”
Trần Cát cũng bị Kim Phi lung lay, giơ tay lên nói: “Quốc sư, chỉ cần ngươi có thể làm xe hai bánh đi một ngày trăm dặm, thì chuyện này trẫm sẽ nghe ngươi, dốc hết toàn lực cũng phải để cho trẻ em khắp thiên hạ có thể đọc được sách!”
“Vậy cứ quyết định thế!” Kim Phi đưa tay đảm bảo cùng Trần Cát. Googl𝚎 ngay 𝘁rang ⩵ 𝘁ru𝗺𝘁ruy𝚎 n.vn ⩵
Hiện giờ y không có năng lực chế tạo vòng bi, nên trước mắt không thể chế tạo xe đạp được, lần trước nhắc đến với Tả Chi Uyên, cũng là lời nói vội vàng mà thôi.
Cho dù sau đó đánh cược với Tả Chi Uyên, Kim Phi cũng không quá coi trọng.
Nhưng bây giờ để cho vô số trẻ em trên Đại Khang có thể đọc được sách, Kim Phi quyết định nghiêm túc nghiên cứu.
Sau khi trở lại kinh thành, Kim Phi trước tiên đi tìm Cửu công chúa một chuyến, nói lại một lần chuyển của Tả Chỉ Uyên.
Cửu công chúa trước đó đã ra tay quá ác độc ở kinh thành, dính líu đến rất nhiều quan viên, trong tay cô ấy quả thật không có người nào, Tả Chi Uyên lại là quan viên thanh liêm hiếm có, vậy nên mới chọn hắn tạm thời làm Thượng thư bộ Công.
Khoảng thời gian này, cô ấy đã điều tới không ít quan viên từ khắp mọi nơi, miễn cưỡng chặn lại được lỗ hổng nhân tài, Tả Chi Uyên chủ động từ quan, xem như tất cả đều vui, vậy nên Cửu công chúa lập tức chấp nhận.
Giải quyết xong chuyện quan chức, cùng ngày hôm đó Kim Phi nhanh chóng dẫn theo Tả Chi Uyên cùng nhau vùi đầu vào phòng thí nghiệm ở bộ Công.
Hai người nghiên cứu ở bên trong suốt ba ngày, chiếc xe đạp đầu tiên ở Đại Khang đã thành công ra đời!
“Quốc sư, đây chính là xe đạp mà ngài nói sao?” Chỉ có hai bánh xe, ở trên mặt đất cũng không đứng vững được, làm sao có thể đi mà không ngã?”
Tả Chi Uyên nhìn xe hai bánh trước mắt, vẻ mặt vẫn nghỉ ngờ như cũ.