"Dĩ nhiên là có thể, để thần chứng minh cho bệ hạ xem."
Kim Phi lấy xe đạp ra, vốn định chở Cửu công chúa đi một vòng hóng gió, nhưng nhìn thấy bụng của Cửu công chúa hơi phình ra, y từ bỏ ý định này và để Đại Lưu ngồi lên.
Chở Đại Lưu đi vòng quanh quảng trường, sau đó dừng lại. "Thật sự có thể chở được vật nặng!"
Trần Cát nhìn thân hình vạm vỡ của Đại Lưu rồi lại nhìn chiếc xe hai bánh: "Nếu như có mấy trắm mấy ngàn chiếc xe như vậy, việc vận chuyển vật liệu không phải nhanh hơn rất nhiều sao?"
"Thần cũng định như vậy." Kim Phi gật đầu.
Hiện tại cách vận chuyển vật liệu chủ yếu của thương hội Kim Xuyên là vận chuyển bằng xe ngựa và xe đẩy, tốc độ vận chuyển cực kì chậm, hơn nữa vì không có vòng bi nên không kéo được quá nhiều đồ, nếu không trục xe sẽ bị mòn vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như y có thể làm ra chiếc xe đạp như ở đời trước, cho dù là năng lực hay tốc độ vận chuyển, cũng có thể tăng lên rất nhiều.
"Xem ra vẫn phải nhanh chóng làm ra vòng bi!" Kim Phi âm thầm thở dài trong lòng: "Chính sự quả nhiên rất tốn thời gianl"
Cho dù là vì xe đạp lý tưởng của y hay là vì những kế hoạch khác sau này, vòng bi cũng là thứ không thể thiếu.
Nhưng mấy tháng gần đây, y luôn bận xử lý nhiều chính sự, đã rất lâu không đến phòng thí nghiệm rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Trân Cát đã hoàn toàn mê xe đạp, ngày nào không bận thì sẽ chạy xe đạp vòng tới vòng lui trong cung.
Sau đó thấy ở trong cung thôi thì không đủ, ông ta còn chạy xe đạp ra tới đường phố, làm náo loạn cả thành.
Kim Phi cũng lười để ý đến ông ta, sau khi làm ra xe đạp thì y không để ý tới chính sự nữa, tự nhốt mình trong phòng vẽ tranh.
Cuộc sống kiểu này kéo dài suốt mười mấy ngày, cho đến khi Đại Lưu tới gõ cửa.
"Tiên sinh, quân Trấn Viễn đến rồi!"
"Đến từ lúc nào?"
Kim Phi buông thước xuống hỏi.
Sau khi đưa tù binh Đông Man đi, Kim Phi đã bắt đầu lập ra kế hoạch đoạt lại thành Du Quan, vì thế y đặc biệt điều đến ba nghìn quân Trấn Viễn.
Từ Xuyên Thục đến kinh thành đường xá xa xôi, quân Trấn Viễn lại là đại quân tiến về phía trước, tốc độ chậm chạp, tới
bây giờ mới đến.
"Đến từ buổi trưa, bây giờ đã hạ trại bên bờ sông Hoàng Hà, Lương ca kêu ta đến thông báo với tiên sinh."
"Đi thôi, đến xem thử!"
Kim Phi duỗi người, đứng dậy.
Bờ phía bắc sông Hoàng Hà, lúc trước là nơi người Đông Man hạ trại, địa hình bằng phẳng, quân Trấn Viễn cũng chọn
nơi này để hạ trại.
Lúc Kim Phi chạy đến, Trương Lương đang nói chuyện với Lưu Thiết.
"Tiên sinhl" Thấy Kim Phi, Lưu Thiết vội vàng đứng dậy hành lễ.
Trải qua hơn một năm huấn luyện, Lưu Thiết đã trở nên †râm ổn và biết kiềm chế hơn, tính cách cũng trở nên cương nghị quả quyết hơn rất nhiều.
Trương Lương giỏi tấn công bất ngờ, còn Lưu Thiết thì nghiêng về phòng thủ.
Trong lần Bắc phạt này, Kim Phi cho rằng đoạt lấy thành Du Quan không khó, khó ở chỗ làm sao phòng thủ thành trì ở xa ngoài rìa này, suy đi nghĩ lại mãi, quyết định kêu Lưu Thiết đến.
"Đi đường vất vả rồi!" Kim Phi vỗ vai Lưu Thiết.
"So với những ngày tháng gian khổ ở làng chúng ta trước kia, chút vất vả lúc hành quân này đâu là gì?"
Lưu Thiết thật thà lắc đầu, sau đó nhớ ra cái gì đó, di chuyển chiếc hộp ở bên cạnh qua: "Tiên sinh, đây là đồ hai vị phu nhân bảo ta mang đến cho huynh."