Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Các cô ấy có khỏe không?" Kim Phi hỏi.

Lâu như vậy vẫn chưa được gặp Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, y thật sự hơi nhớ.

"Rất khỏe, Hạ Nhi phu nhân được bệ hạ sắc phong làm Quận chúa, khiến người làng Quan Gia phấn khích đến mức khua chiêng gõ trống náo nhiệt suốt nửa tháng, ông Tam quỳ suốt một đêm bên mộ tổ tiên nhà họ Quan."

Lưu Thiết cười nói: "Biết tiên sinh được phong làm quốc sư, huyện lệnh quận trưởng mới nhậm chức đều đến làng chúng ta thăm hỏi, làm cho cha ta cũng rất vui."

"Mọi người vui là tốt rồi."

Kim Phi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, không khỏi bật cười.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Lương: "Lương ca, phía hậu cần đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Binh mã điều động sau, lương thảo phải lo trước, Bắc phạt là chuyện cực kì lớn mà Trần Cát và Cửu công chúa vô cùng coi trọng, sau khi tịch thu tài sản của quyền quý, Cửu công chúa trước hết đã để lại đầy đủ lương thực cho quân Bắc phạt, sau đó mới cân nhắc chuyện ra công cứu giúp.

Trương Lương gần đây vẫn luôn bận rộn với chuyện này. "Chuẩn bị xong rồi!" Trương Lương nói: "Ngựa chiến, lương thực, thuyền lớn đều đã chuẩn bị xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào."

Dựa theo kế hoạch, lần Bắc phạt này lấy ky binh làm chủ chốt.

Mỗi binh lính Trấn Viễn và nhân viên hộ tống sẽ được trang bị hai con ngựa chiến để thay phiên nhau cưỡi, và một con ngựa chiến khác để vận chuyển những thứ như lều vải và lương thực mà binh lính cần dùng trong suốt chuyến đi.

Cuối cùng có ngựa chiến đặc biệt để vận chuyển cung nỏ hạng nặng, khinh khí cầu và vũ khí.

Ba nghìn quân Trấn Viễn và một nghìn nhân viên hộ tống, cùng với người khuân vác, người chăn ngựa và các nhân viên hỗ trợ khác, tổng cộng có khoảng năm nghìn người, nhưng sử dụng hơn hai chục nghìn con ngựa chiến.

Đại Khang từ thời lập quốc tới nay, chưa từng trải qua trận chiến nào tốn nhiều tiền đến vậy.

Không phải là Kim Phi cố ý khoe khoang, mà vì những năm nay người Trung Nguyên phía bắc sông Hoàng Hà gần như đã chạy hết rồi, vùng đồng bằng rộng lớn này không có lương thực, chỉ có đồng cỏ.

Trong trận chiến trước, Kim Phi đã cướp được mấy chục nghìn con ngựa chiến của người Đông Man, dù đã cho nhóm người Khánh Hoài, Phạm tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu mỗi người một đàn, vẫn còn lại gần năm mươi nghìn con.

Tiêu cục Trấn Viễn không cần nhiều như vậy, chỉ cho những con ngựa chiến này ăn thôi đã là một khoản chỉ tiêu không hề nhỏ.

Lúc này đồng cỏ phía bắc đang phát triển tươi tốt, đương nhiên có thể dẫn theo bao nhiêu ngựa chiến thì dẫn bấy nhiêu.

Trừ việc này ra, Cửu công chúa còn điều động mấy chục chiếc thuyền bè lớn nhỏ để vận chuyển lương thực cho quân Bắc phạt.

Số lương thực này không phải chuẩn bị cho chuyến hành quân, quân lương cần thiết cho việc hành quân đều ở trên lưng ngựa cả rồi, lương thực trên thuyền là chuẩn bị cho nhóm Trương Lương trấn thủ thành trong thời gian dài.

Kim Phi trước giờ chưa từng nghỉ ngờ việc Trương Lương có thể chiếm được thành Du Quan hay không, tương đối mà nói, Kim Phi lo lắng việc nhóm Trương Lương cạn lương thực hơn.

Dù sao thành Du Quan cũng cách Trung Nguyên quá xa, lúc người Đông Man bị đánh bại rời đi, rất có thể đã thiêu hủy số lương thực còn lại, đến lúc đó nếu như không có chuẩn bị trước lương thực, nhóm Trương Lương không quen thuộc với đồng cỏ đất rộng người thưa, trấn thủ một tòa thành trống không thì biết ăn cái gì?

Vậy nên Kim Phi và Cửu công chúa đã thu gom trước một lượng lương thực rồi đưa lên thuyền.

Đội thuyền sẽ xuôi theo dòng chảy sông Hoàng Hà, tiến thẳng vào Đông Hải, sau đó sẽ đi về phía bắc dọc theo bờ biển, hướng thẳng tới thành Du Quan.

Đợi quân Bắc phạt đoạt lại thành Du Quan, số lương thực này cũng sẽ được đưa vào bên trong thành, đủ cho toàn bộ quân Bắc phạt ăn hơn nửa năm.

Nếu trong nửa năm Trương Lương vẫn không tìm được cách tự cung tự cấp, Kim Phi và Cửu công chúa cũng có đủ thời gian để tiếp tục đưa lương thực cho bọn họ lần nữa.

"Khi trở về thành, ta sẽ lập tức đi tìm bệ hạ và Vũ Dương, bàn bạc về ngày xuất chinh của các ngươi!"

Kim Phi nhìn về phía Trương Lương: "Tranh thủ khoảng thời gian này, để cho mọi người nhanh chóng luyện tập lại kĩ thuật cưỡi ngựa."

Đại Khang vẫn luôn thiếu ngựa chiến, rất nhiều binh lính trong quân Trấn Viễn đến bây giờ cũng chưa từng cưỡi ngựa.

"Ngựa chiến để luyện tập đã sắp xếp xong xuôi cả rồi," Trương Lương đáp: "Kể từ ngày mai, tất cả mọi người đều bắt đầu luyện tập cưỡi ngựa, tranh thủ sớm ngày Bắc phạt!"

"Tranh thủ sớm ngày Bắc phạt!"

Kim Phi cũng quay đầu nhìn về phía bắc.

Nơi đó có đồng bằng rộng mênh mông, cũng là vùng đất đã đánh mất mà y nhất định phải giành lại.

Sau khi đoạt lại thành Du Quan, an ninh ở Trung Nguyên sẽ cải thiện rất nhiều.

Đại Khang cũng sẽ có thêm vô số ruộng đất phì nhiêu, có thể nuôi sống nhiều người dân hơn.

Kim Phi nhất định phải chiếm được thành Du Quan!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui