Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
Sau đó Kim Phi lại nghe thấy giọng nói của Đại Lưu: “Tiên sinh, là Tân thống lĩnh!”
“Tần Trấn?” Kim Phi càng bất ngờ.
Chuyện gì lại đáng để thống lĩnh cấm quân Tần Trấn đích thân đến đây vậy?
Cửu công chúa cũng nghe thấy lời của Đại Lưu, quay người nhìn Khánh phi: “Mẫu phi, Tân Trấn đến chắc chắn có chuyện lớn, người ở đây chờ con một lát, con đi sang xe phu quân xem thế nào.”
Khánh phi do dự một hồi nhưng vân gật đầu, nhìn Cửu công chúa mở cửa xe.
Nhưng vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Kim Phi ở bên ngoài.
“Phu quân...” Cửu công chúa ngây ra một lát, sau đó hiểu ra.
Chắc chắn là Kim Phi đoán được cô ấy muốn đi tìm mình nên mới qua đây trước.
Nghĩ đến đây, Cửu công chúa vừa cười vừa giữ cửa, Khánh phi cũng vội vàng đưa đệm, sau đó mặt hơi đỏ cúi đầu.
Tuy bà ấy là mẹ đẻ của Cửu công chúa nhưng cũng mới hơn ba mươi tuổi, cả đời không chỉ chưa từng đi xa, còn
chưa từng gặp mấy người khác giới trừ Trần Cát.
Tuy Kim Phi là con rể của bà ấy nhưng theo quy tắc, hai người cũng không thể đi cùng xe ngựa.
Nhưng Kim Phi không quan tâm những quy tắc này, nhận lấy đệm cười hỏi: “Nương nương thấy quen không?”
“Khá tốt.”
Khánh phi cúi đầu đáp.
Kim Phi thấy bà ấy như vậy cũng biết bà ấy vẫn chưa nghĩ thông, cũng không cố nói chuyện nữa mà mở cửa sổ nhìn về phía đội ky binh không ngừng lại gần.
Nếu là mật thám khác đến, chắc chắn phải xác nhận lại thân phận nhưng nếu Tần Trấn muốn làm khó Kim Phi hay Cửu công chúa, ở hoàng cung có vô số cơ hội, vậy nên nhân viên hộ tống ngăn những mật thám khác lại nhưng không ngăn Tần Trấn, để anh ta cưỡi ngựa đến gần, dừng ở bên ngoài cửa sổ xe ngựa.
Kim Phi vốn muốn đón tiếp Tần Trấn ngay trên chiếc xe này, nhưng y lên đã khiến Khánh phi không dám ngẩng đầu, nếu Tần Trấn cũng lên, có lẽ Khánh phi sẽ nhảy khỏi xe mất.
Hơn nữa Tần Trấn cũng chưa chắc dám lên xe.
Nghĩ đến đây, Kim Phi chào Khánh phi rồi dẫn Cửu công chúa xuống xe ngựa.
Tần Trấn thấy hai người, không kịp chào hỏi, vừa xuống ngựa chiến vừa vội vàng nói: “Quốc sư, điện hạ, chuyện lớn rồi, ta vừa nhận được tin vua Đông Man đích thân dẫn theo một trăm ngàn quân về phía nam, mười ngày trước đã đến thành Du Quan rồi!”
“Vua rời Vương Đình rồi?” Kim Phi nghe tin, không chỉ không sốt ruột mà còn cười.
Vua có thể nói là tín ngưỡng trên thảo nguyên, nếu muốn đánh bại đối phương, không cần Kim Phi ra tay, các bộ lạc đã đánh nhau thành nồi cháo rồi.
Vương Đình Đông Man ở sâu trong thảo nguyên cách Đại Khang ngàn dặm, Trương Lương đánh vào thành Du Quan thì không thành vấn đề nhưng nếu muốn dẫn người vào sâu Đông Man tiêu diệt vua thì không thể.
Thảo nguyên mênh mông, trăm dặm không thấy bóng người, Trương Lương chưa từng đến phương Bắc, rất có thể ngay cả Vương Đình ở đâu còn không tìm được.
Kim Phi vô cùng tiếc nuối về chuyện này.
Nhưng ai ngờ vua Đông Man lại tự chạy từ Vương Đình ra tìm đường chết, sao Kim Phi có thể không vui?
Tần Trấn thấy Kim Phi như vậy bỗng không tự tin nữa, hơi nghi ngờ bản thân ban nãy nói không rõ, nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa: “Điện hạ, ban nãy ta nói không rõ sao?”
“Ngươi nói vua Đông Man đích thân dẫn một trăm ngàn quân, mười ngày trước đã đến thành Du Quan.”
Cửu công chúa lặp lại lời Tân Trấn vừa nói một lần nữa. “Vậy có nói sai đâu?”
Tần Trấn bị nụ cười của Kim Phi làm cho hoang mang: “Quốc sư đại nhân, lúc này rồi mà ngài còn có thể cười sao?”
“Trước kia ta còn tiếc rằng vua Đông Man trốn ở Vương Đình, Lương ca không có cách nào diệt hắn, ai ngờ hắn chạy ra khỏi Vương Đình rồi, chạy ngàn dặm nộp mạng!”
Kim Phi càng cười vui hơn: “Lẽ nào chuyện này không đáng để vui sao?”
Nghe thấy Kim Phi nói vậy, Tân Trấn bỗng không biết nói gì.
Phải biết quân Bắc phạt tổng cộng mới có năm ngàn người, trong đó còn có một ngàn nhân viên hậu cần làm việc lặt vặt và ba ngàn tân binh quân Trấn Viễn.
Cựu binh thực sự chỉ có một ngàn nhân viên hộ tống.
Đông Man đã có một trăm ngàn người, hơn nữa đích thân thủ lĩnh cao nhất dẫn đầu, Tân Trấn cảm thấy quân Bắc phạt không có chút cơ hội thắng nào, anh ta thật sự không biết sao Kim Phi có thể cười được.
Anh ta hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Quốc sư, ngài đừng thấy trước kia đánh bại Yakimo ở bờ bắc Hoàng Hà mà coi thường quân Đông Man!”