Quân Bắc phạt cũng không chậm chân, đẩy nhanh tốc độ tiến về thành Du Quan.
Lúc này, Kim Phi và Cửu công chúa cách đó ngàn dặm cũng trải qua khó khăn đường dài trở về Kim Xuyên.
“Về địa bàn của mình vẫn thoải mái hơn!”
Đại Lưu ở trên boong tàu nhìn thuyền buôn lớn nhỏ trên mặt sông, hưng phấn hỏi: “Họ đều là đến kéo muối sao?”
“Đúng vậy, việc làm ăn của xưởng muối vô cùng thuận lợi, Tiểu Bắc phu nhân nói sắp mở rộng bến thuyền nữa cơ!” Người lái thuyền cười đáp.
“Bến này đúng là hơi nhỏ, nên mở rộng thêm.”
Kim Phi ra sau nhìn bến thuyền đông đúc nói.
Lúc này vừa đến đất Kim Xuyên, cách bến thuyền Kim Xuyên một đoạn.
Trước đây nơi này có một làng chài nhỏ, bến thuyền chỉ là khung gỗ để đỗ thuyền cá mà ngư dân tự dựng lên bên bờ sông Gia Lăng mà thôi.
Sau này Kim Phi khai thác muối khoáng ở đây, Quan Trụ Tử sai người sửa sang bến thuyền một chút, nếu không thì thuyền hàng không đỗ được.
Kết quả Quan Trụ Tử vừa mở rộng xong thì Kim Phi được Đại Khang cho phép buôn muối, bến thuyền này không chỉ gửi muối khoáng cho xưởng muối số 1 mà còn phụ trách gửi muối ăn của hai xưởng muối mới sản xuất gần đó.
Cứ như vậy, bến thuyền vừa mở rộng lại không đủ dùng, thuyền cũng thường tắc khắp mặt sông.
Nhưng biết hôm nay Kim Phi đi ngang qua, Quan Trụ Tử bảo với các thuyền trên sông trước, để lại nửa mặt sông để không làm lỡ lịch trình của y.
Kim Phi đang nghĩ chuyện mở rộng bến thuyền, bên tai truyền đến tiếng của người lái thuyền: “Kim tiên sinh, ông chủ
Quan vẫy tay với chúng ta sao?”
Kim Phi nhìn theo hướng tay người lái thuyền chỉ thì nhìn thấy ở bên bờ không xa, có một người đang vẫy tay.
Nhìn kĩ, không phải Quan Trụ Tử thì là ai?
“Tiên sinh, muốn dừng lại đi xưởng muối xem không?” Người lái đò dò hỏi.
Anh ta là người của Quan Trụ Tử, mấy tháng nay tận mắt thấy xưởng muối thay đổi cũng thầm tự hào, muốn để Kim Phi thấy.
“Về trước đã, có thời gian ta sẽ đến.”
Kim Phi cũng vẫy tay với Quan Trụ Tử, cũng coi như chào hỏi.
Thuyền quanh đây quá nhiều, đỗ lại không tiện, đi qua đi lại e rằng đến mai mới đi được.
Bụng của Cửu công chúa càng lúc càng rõ, nên nhanh chóng về làng Tây Hà thì y mới yên tâm.
“Được rồi.” Người lái thuyền gật đầu, bảo người tiếp tục thuận theo dòng nước.
Nhưng đoàn thuyền chưa đi được bao xa đã nhìn thấy Quan Trụ Tử nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đuổi theo.
“Tiên sinh, xem ra Lão Quan cũng rất nhớ ngài, đuổi theo rồi” Tâm trạng của Đại Lưu không tệ, cười đùa với Kim Phi.
“Chắc là đại ca có chuyện.” Kim Phi lắc đầu nói.
Tuy Quan Trụ Tử đôi lúc thích nịnh hót nhưng không đến mức này.
Thuyền nhỏ nhanh hơn thuyền lớn, rất nhanh đã đuổi kịp Kim Phi.
Nhân viên hộ tống ném dây thừng xuống kéo Quan Trụ Tử lên.
“Em rể, đệ quay về rồi!” Quan Trụ Tử lên boong tàu thấy Kim Phi thì cười.
“Đại ca vất vả rồi!”
Kim Phi cười hỏi: “Đại ca đuổi theo có chuyện gì không?”