Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Vũ Dương mang thai ư? Tiểu Bắc, muội đừng nói nhảm!"

Quan Hạ Nhi lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Đường Tiểu Bắc: "Muội có nhìn nhầm không?”

Trước khi Cửu công chúa xuống thuyền đã cố ý thay một bộ quần áo rộng rãi, che bụng, nên Quan Hạ Nhi hoàn toàn

không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhưng Đường Tiểu Bắc đã từng ở trong thanh lâu, liếc mắt một cái cũng có thể biết có gì đó không đúng.

“Có thai hay không thì tỷ hỏi tướng công là biết thôi?” Đường Tiểu Bắc cười tủm tỉm nhìn Kim Phi. "Đương gia...' Quan Hạ Nhi cũng quay đầu nhìn qua.

"Hạ Nhi..." Kim Phi giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang khi đang ăn trộm, hơi xấu hổ mà gật đầu.

Quan Hạ Nhi ngồi tựa lưng vào đệm mềm, mặt đầy phức tạp.

Việc có con với Kim Phi luôn là chấp niệm của cô, kết quả là cô cố gắng lâu như vậy mà bụng không hề nhúc nhích chút nào, nhưng Cửu công chúa lại đi sau về trước, mang thai đứa con đầu lòng của Kim Phi.

Chuyện này khiến Quan Hạ Nhi cảm thấy rất thất vọng.

"Hạ Nhị, xin lỗi, ta..."

Kim Phi muốn giải thích một chút, nhưng mới nói một nữa đã bị Quan Hạ Nhi ngắt lời.

"Đương gia, chàng đừng nói nữa, ta hiểu được!"

Quan Hạ Nhi cúi đầu, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống váy.

"Hạ Nhi tỷ tỷ, khóc có ích lợi gì đâu?"

Đường Tiểu Bắc an ủi nói: “Chẳng phải Ngụy tiên sinh đã nói thân thể của tỷ tốt rồi sao? Tướng công cũng về rồi, nhanh chóng sinh một đứa đi! Nếu như Vũ Dương sinh con gái, mà tỷ sinh được con trai, thì con trưởng vẫn là con tỷ!"

“Muội đừng châm dầu vào lửa nữa!"

Kim Phi tức giận vỗ vào đầu Đường Tiểu Bắc một cái: "Có tin ta cho muội sinh một đứa trước không!"

Khái niệm sinh con của Đường Tiểu Bắc và Quan Hạ Nhi hoàn toàn trái ngược nhau.

Quan Hạ Nhi ước gì mình có thể sinh con càng sớm càng tốt, nhưng Đường Tiểu Bắc đã chứng kiến quá nhiều kết cục bi thảm của những nữ tử mang thai trong thanh lâu, nên cô ấy có bóng ma tâm lý với việc mang thai này, mà cô ấy còn phải lo việc ở thương hội Kim Xuyên, cho nên vẫn cứ chủ động áp dụng biện pháp tránh thai với Kim Phi.

Nghe thấy Kim Phi dọa cho mình sinh con, cô ấy lè lưỡi không thèm nói nữa.

Vốn chỉ là lời nói vui đùa, ai ngờ Quan Hạ Nhi lại coi là thật, ánh mắt cô nóng rát nhìn Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc cười ranh mãnh, đang định nói chuyện thì ngoài cửa sổ xe có tiếng rung chuyển vang lên.

Kim Phi cũng giật mình, mở một góc rèm xe nhìn ra ngoài.

Lúc này, xe ngựa đã rời khỏi bến tàu, hai bên đường toàn là người dân, đều đang vẫy tay chào xe ngựa.

Nếu không có nhân viên hộ tống giữ trật tự, không chừng xe ngựa đã bị người dân bao vây.

Quan Hạ Nhi vốn hay ngại ngùng, bị người dân làm ầm ĩ như vậy, khiến cô quên hết suy nghĩ.

Có nhân viên hộ tống dẫn đường, xe ngựa trở về làng Tây Hà một cách suôn sẻ.

Từ sáng sớm, ba người trưởng làng, ông Tam và Triệu Lão Sơn đã dẫn người đến đợi ở sân đập lúa trước cửa làng.

Trong làng khác với bến tàu, đều là người quen, Kim Phi cũng thả lỏng cảnh giác, xuống xe chào hỏi ba trưởng làng.

"Bà ơi, đây là làng Tây Hà sao?”

Phía sau đoàn xe, cô bé ở trà quán A Xuân đang ngồi trên xe ngựa, tò mò nhìn xung quanh: "Ở đây náo nhiệt quá!"

"Đúng vậy, đây là làng Tây Hà!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui