Nghe Trần Cát nói vậy, sắc mặt của các đại thần lập tức thay đổi.
Trần Cát làm như vậy, căn bản là không cho Kim Phi có đường phản đối.
Thánh chỉ đã truyền xuống, cộng thêm có Cửu công chúa ở bên cạnh Kim Phi thuyết phục, với tính cách của Kim Phi, rất có thể y sẽ nhận sắc phong.
"Bệ hạ, không được, chuyện này không phù hợp lễ nghi!"
"Đúng vậy, Bệ hạ, sắc phong vương tước là chuyện quan trọng, Quốc sư không đến kinh thành sao mà được?”
"Bệ hạ, chuyện lớn như vậy, chỉ truyền một thánh chỉ thì lại giống trò đùa quái”
Các đại thần bắt đầu sôi nổi khuyên bảo.
“Câm miệng hết!”
Trần Cát vỗ bàn: “Lần này Quốc sư tổ chức Bắc phạt, có thể nói đây là thắng lợi lớn nhất kể từ khi thành lập Đại Khang, phong thưởng nào cũng xứng đáng.
Ý trãm đã quyết, chuyện này đã định rồi, các ngươi không cần nói gì nữa! ”
Nói rồi, ông ta quay người đi thẳng đến Ngự Thư Phòng, trở lại hậu cung.
Đám người Chung Vô Cực dù có nóng lòng đến đâu cũng không thể theo Trần Cát tới hậu cung được?
Cả nhóm người chỉ có thể méo mặt trở về viện Khu Mật, chuẩn bị ngày mai lâm triều rồi lại khuyên.
Nhưng sáng hôm sau, Trần Cát lại càng cứng rắn hơn, trực tiếp hạ lệnh làm ngay.
Sau khi lâm triều, thị vệ Liêu Ấn dẫn một đội cấm quân, hộ tống hai thái giám đến Kim Xuyên để truyền chỉ.
Tốc độ làm việc cực nhanh, thậm chí không cho nhóm quyền quý có cơ hội phản ứng.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, nếu bọn họ nhất quyết phản đối lần nữa, thì sẽ là một cái tát vào mặt Trần Cát.
Ban đầu Cửu công chúa không có nhiều quyền lực, khi rời kinh thành vẫn có thể giữ lại chiêu phòng bị, huống hồ là bây giờ?
Ba ngày sau khi Liêu Ấn rời kinh thành, cô ấy đã nhận được bồ câu đưa thư ở kinh thành.
Cửu công chúa biết chuyện này không thể giấu Kim Phi được, nên đêm đó cô ấy đã chủ động nói cho Kim Phi biết.
Vốn cô ấy đang lo lắng Kim Phi không chịu nhận sách phong, đang nghĩ cách nên khuyên thế nào, lại nhìn thấy Kim Phi gật đầu.
“Phu Quân, chàng đồng ý sao?"
Cửu công chúa ngạc nhiên nhìn Kim Phi, cảm xúc hơi không mạch lạc.
"Phụ hoàng nàng bảo Liêu Ấn đưa thánh chỉ tới, ta không đồng ý thì còn có thể làm gì bây giờ, kháng chỉ sao?"
Kim Phi đành nói: "Nếu như vậy, có lẽ ta sẽ là người đầu tiên trong lịch sử kháng chỉ vì không chịu nhận sắc phong."
"Phu quân, xin lỗi, lần này phụ hoàng quả thật là tự làm theo ý mình..."
Cửu công chúa biết Kim Phi không muốn tham gia vào triều đình, trong lòng hơi áy náy.
"Không sao, rận nhiều không ngứa, dù sao cũng đã làm Quốc sư rồi, lại làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cũng không sao cả.
Kim Phi cười nói: "Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, trong lịch sử, người có danh hiệu này còn ít hơn Hoàng đế nữa.”. Ngôn Tình Xuyên Không
"Hình như đúng như phu quân nói.” Cửu công chúa nói: “Từ khi Đại Khang lập quốc đến nay, chỉ có hai vị Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, phu quân là người thứ ba!"
Kim Phi đang chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó lại nghe thấy Châu Nhi thấp giọng kêu lên: "Ai, dừng lại!"
"Châu Nhi cô nương, là ta đây!" Ngoài cửa còn vang lên tiếng của Đại Lưu: "Châu Nhi cô nương, nhanh đi thông báo một tiếng, ta có chuyện gấp tìm tiên sinh."
"Đại Lưu, điện hạ và tiên sinh đều đang nghỉ ngơi, có chuyện gì không để đến mai được sao?"
"Châu Nhi cô nương, thật sự rất gấp!" Đại Lưu nói, hét lên trong sân: "Tiên sinh! Tiên sinh!"
"Đừng la hét nữa. Ai không biết còn tưởng đang khóc tang đấy!"
Kim Phi giận dữ mở cửa ra: "Có chuyện gì vậy?"
“Vừa mới nhận được tin, đội tàu vận chuyển cần cẩu đến bến tàu cho Hồng công tử, bị cướp biển tập kích ở Đông Hải!”
Đại Lưu thở hồng hộc nói.