Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Một ông lão mặt mũi hiền lành đi từ trong phòng ra, giơ cánh tay duỗi người rồi đi đến bên cửa sổ nheo mắt nhìn ra ngoài.

"Chắc chắn Kim Phi ở trên thuyền sao?" Ông lão nhìn mặt sông hỏi.

"Hôm qua ta nhìn thấy y ở bến tàu, trên con thuyền ba tầng thứ ba đó."

Chàng trai trẻ vỗ ngực bảo đảm: "Tối hôm qua bọn ta canh chừng cả đêm, không có ai xuống thuyền cả."

"Vậy công việc của chúng ta đã kết thúc rồi, đi thôi."

Ông lão nói xong, lại bước vào trong phòng, cầm bút lên viết lên một tờ giấy.

Dưới cửa sổ phòng sau có mấy lồng chim bồ câu, ông lão thổi khô vết mực trên giấy rồi lấy từ trong lồng ra một con chim bồ câu trắng đưa thư.

Ông ta đặt tờ giấy vào ống trúc nhỏ, sau đó buộc ống trúc vào chân chim bồ câu.

Sau khi thả con chim bồ câu này đi, ông lão lại viết thêm một bức thư khác.

Thả xong bốn con chim bồ câu, ông lão mới thu dọn đồ đạc vào rời đi.

Kim Phi không hề biết rằng y đã bị nhắm tới, y vẫn đang ăn sáng với Đường Tiểu Bắc ở trên boong thuyền.

Những ngày ở trên thuyền thực sự rất nhàm chán, sau khi ăn sáng xong, Kim Phi vào phòng nghiên cứu mô hình và bản vẽ con thuyền, Đường Tiểu Bắc tìm thuyền trưởng lấy hai bộ cần câu, đưa theo Bắc Thiên Tâm ra phía sau boong câu cá.

Kiếp trước Kim Phi từng nghe nói luôn có món quà lớn dành cho người mới câu cá, nhưng không ngờ lại thật sự được kiểm chứng với Đường Tiểu Bắc.

Trước đây Đường Tiểu Bắc chưa từng câu cá, nhưng kết quả mới hạ cần chưa được mười lăm phút thì đã câu được một con cá chép lớn nặng hơn ba cân, điều này khiến cho cô ấy vô cùng vui mừng.

Sau khi có thu hoạch, lòng nhiệt tình câu cá của Đường Tiểu Bắc tăng lên rất nhiều, hai ngày tiếp theo, ngoài ăn và ngủ thời gian còn lại cô ấy đều kéo Bắc Thiên Tâm ra boong sau.

Sợ bị năng phơi đen, cô ấy còn nhờ Đại Lưu tìm người dựng một mái hiên nhỏ trên boong thuyền.

Sáng ngày hôm đó, Kim Phi vẽ tranh trong khoang thuyền đến mức hoa mắt chóng mặt, nên đã chạy đến boong thuyền xem Đường Tiểu Bắc câu cá.

Mấy ngày hôm nay Đường Tiểu Bắc vẫn đang cực kỳ say mê, chào hỏi với Kim Phi xong lại chăm chú nhìn về phía cần câu cá.

"Thử không?"

Bắc Thiên Tâm mỉm cười chỉ vào cần câu trong tay.

"Không cần đâu." Kim Phi xua tay: "Ta không thể ngồi yên được."

Bắc Thiên Tâm mỉm cười, cũng không miễn cưỡng: "Đúng lúc ta có chuyện muốn nói với tiên sinh."

"Có chuyện gì?"

"Ta cảm thấy phía sau có con thuyền không đúng lắm."

"Con thuyền nào?" Kim Phi hỏi.

Cách bờ sông mấy trăm mét phía sau có ba chiếc thuyền, Kim Phi không rõ Bắc Thiên Tâm đang nói đến chiếc thuyền nào.

"Là chiếc thuyền hai tầng, mũi thuyền có màu đỏ."

"Có gì không đúng vậy?"

Kim Phi vừa nói vừa lấy ống nhòm từ trong tay áo ra, nhằm ngay vào chiếc thuyền mà Bắc Thiên Tâm đang nói đến.

"Chiếc thuyền này xuất hiện không lâu sau khi chúng ta rời bến tàu Kim Xuyên, ban đêm chúng ta dừng lại đậu sát ở bến †àu, bọn họ cũng dừng lại đậu sát ở bến tàu đó."

Bắc Thiên Tâm nói: "Đến ngày hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, bọn họ vẫn luôn đi theo chúng ta."

"Thiên Tâm tỷ tỷ, mọi người xuôi sông với tốc độ đi gần như nhau, dọc bờ sông cũng chỉ có nhiêu đó bến tàu, bọn họ vẫn luôn đi theo chúng ta không phải là rất bình thường sao?" Đường Tiểu Bắc cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui