Người đàn ông che miệng vết thương, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào rừng cây.
Ông ta nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn che mặt lao ra khỏi rừng cây, lao thẳng về phía mình.
Người đàn ông đưa tay ra chạm vào bên hông, muốn rút đao ra phản kháng, nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể ông ta nhanh chóng biến mất cùng với cơn đau dữ dội ở tim, không đợi ông ta rút đao ra, ngay cả sức lực để đứng vững cũng không còn.
Trước khi người che mặt xông đến trước mặt, ý thức của người đàn ông đã hoàn toàn biến mất.
Đám người che mặt không nói một lời, chia mấy người ra nhấc hai vợ chồng này vào trong rừng, ném vào cái hố đã được đào sẵn, hai người khác lấy đất lấp đi vết máu ở trên đường...
Động tác của người che mặt vô cùng chuyên nghiệp, không chỉ xử lí mặt đường không còn bất kỳ sơ sót nào, mà ngay cả cái hố sâu để chôn người cũng được xử lí hoàn toàn giống hệt với xung quanh.
Sau khi làm xong việc, người che mặt ở trong rừng cây thay quần áo bình thường, rồi tản đi.
Từ đầu đến cuối, một đám người nhưng lại không ai nói câu nào.
Còn người công nhân cầm tiền đi đó tất nhiên cũng giống như đôi vợ chồng này, còn chưa đến sòng bài đã bị thủ tiêu.
Chỉ là thi thể của hắn bị chìm sâu trong biển.
Ở Đông Hải, Kim Phi hoàn toàn không biết một tấm lưới khổng lồ đã được giăng ra để nhắm vào mình, y đang giơ kính viễn vọng lên nhìn xung quanh.
Vì có cướp biển hoành hành, lúc đầu bọn họ còn có thể nhìn thấy một vài ngư dân, nhưng càng đi sâu vào biển, bọn họ càng gặp ít ngư dân hơn.
Khi ra khơi cách ven biển hơn mười dặm, thì không còn gặp được người ngư dân nào nữa. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝑡𝗿uyệ𝘯 𝑡ại { T𝗿ùmT𝗿u yệ𝘯.ⅤN }
Hướng gió hôm nay không tốt lắm, thủy thủ phải liên tục điều chỉnh cánh buồm, mới có thể tiến về phía trước theo phương hướng đã định.
Cho dù như vậy, một ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa đi được hai mươi dặm.
Suy nghĩ chế tạo máy hơi nước của Kim Phi lại càng thêm mãnh liệt.
Thời đại không có máy móc thực sự quá phiền phức, chèo thuyền trên biển hoàn toàn dựa vào ông trời, khi xuôi gió một ngày có thể đi được trăm dặm, nếu không xuôi gió, có lễ còn không đi được mười dặm.
Đôi khi còn buộc phải neo thuyền lại, nếu không sẽ bị gió thổi lệch ra khỏi tuyến đường.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ có thể trách lần này Kim Phi ra khơi không được may mắn.
Mấy ngày trước Trịnh Trì Viễn phái thủy quân đến đảo Tiêu Lâm, chỉ hơn một ngày là đã đến nơi, nhưng Kim Phi phải tốn năm ngày trời cuối cùng mới có thể đến nơi.
Đảo Tiêu Lâm quả thực giống như lời đồn, khắp nơi toàn là chuối.
Bên ngoài rừng chuối là một bãi cát trắng.
Bãi cát vừa trắng vừa mịn óng ánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nước biển cũng là một màu xanh trong veo.
Nếu như bãi cát này không có mấy bộ hài cốt chồng chất lên, thì chắc chắn nơi này sẽ là một nơi tốt để nghỉ dưỡng.
Thủy thủ neo thuyền cách đảo Tiêu Lâm mấy trăm mét, sau đó Đại Lưu cho một đội nhân viên hộ tống ngồi trên thuyền nhỏ đi lên đảo.
Khôi Cáp Tử cũng cho hai khinh khí cầu bay lên, một chiếc theo các nhân viên hộ tống lên đảo, chiếc khác buộc vào thuyền đánh cá để canh gác.
Diện tích của đảo Tiêu Lâm không quá lớn, các nhân viên hộ tống chia nhau đi rà soát, chỉ nửa ngày đã rà soát xong một lượt hòn đảo nhỏ này.
“Báo cáo tiên sinh, không phát hiện cướp biển ở trên đảo, nhưng lại phát hiện dấu vết gần đây có người sinh sống, dựa theo tàn tro và phân đọng mà suy đoán, thời gian bọn họ rời khỏi đây chưa đầy nửa tháng.”
Nhân viên hộ tống lên đảo rà soát báo cáo: “Hơn nữa, chúng ta còn phát hiện hàng rào ở phía Tây có một ngôi mộ mới, người chôn ở trong mộ hình như là một người ngoại tộc, †a chưa từng thấy quỷ tóc vàng, nên không dám chắc chắn, vì vậy đã cho người mang thi thể về.”
Dứt lời, nhân viên hộ tống vẫy tay về phía sau, hai nhân viên hộ tống xách một túi vải để lên boong thuyền.
Cởi sợi dây buộc túi vải ra, một mùi hôi thối nông nặc lập tức bao trùm cả boong thuyền.
Nhân viên hộ tống không sợ người chết, cho dù là Đường Tiểu Bắc cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều người dân bị chết đói ở ven đường.
Cô ấy lấy hai chiếc khăn tay ở trong lòng ra, một chiếc đưa cho Kim Phi, sau đó vươn đầu ra, tò mò nhìn túi vải.
Kim Phi nhận lấy khăn tay, bịt mũi giống Đường Tiểu Bắc, rồi dùng gậy mở túi.
Thi thể này có lẽ đã được chôn một khoảng thời gian rồi, thối rữa tương đối nghiêm trọng.
Nhưng Kim Phi vẫn đoán ra được thông qua mái tóc vàng, sống mũi khoằm và đôi mắt xanh lồi ra của đối phương, xác thực đối phương là người phương Tây.
“Là quỷ tóc vàng.” Kim Phi gật đầu: “Trói thi thể vào một tảng đá rồi ném xuống biển đi.”
Y không phải là pháp y, thi thể lại thối rữa quá nghiêm trọng, y không nhìn ra được gì nữa, để ở trên thuyền thực sự quá thối.
“Đúng rồi tiên sinh, chúng ta còn phát hiện cái này trong quan tài.”
Dứt lời, đội trưởng nhân viên hộ tống sai người cầm một thanh kiếm dài tới.
Kim Phi nhìn thanh kiếm dài đó, ánh mắt lập tức sáng lên.