Đảo Đông Liên là tên gọi chung của mấy hòn đảo nhỏ cách bờ biển phía đông khoảng một trăm năm mươi dặm, cũng là nơi trung tâm và điểm dừng quan trọng của thủy quân ở Đông Hải, có binh lính thủy quân đóng quân từ lâu.
Vì để tiện truyền tin, binh lính thủy quân đã nuôi rất nhiều chim bồ câu đưa thư đặc biệt trên đó.
Với khả năng bay của những con chim bồ câu đưa thư này, có thể tia ra xung quanh hàng trăm dặm.
Lần này Trịnh Trì Viễn đi tới Đông Hải tra khám cướp biển, đã mang theo không ít loại chim bồ câu đưa thư này, để lại cho mỗi đội ngũ lên đảo đóng giữ hai con.
Chung quy thì Trịnh Trì Viên cũng là người phụ trách thủy quân, còn nhiều chuyện phải làm hơn kẻ rảnh tay như Kim Phi.
Ăn một bữa cơm với Kim Phi, sáng sớm ngày hôm sau anh ta đã dẫn đội thuyền quay về.
“Đợi thêm bốn ngày nữa, nếu vẫn không tìm thấy cướp biển, cũng nên quay về rồi.”
Kim Phi nhìn đội thuyền của Trịnh Trì Viên càng đi càng xa, trong lòng đưa ra quyết định.
Chiều nay, Đường Tiểu Bắc câu một con cá lớn hơn bảy mươi cân, giữa buổi chiều thì vui vẻ thu cần lại, sai người đưa con cá lớn vào bếp, tự tay nếu một bữa ăn toàn cá cho Kim Phi.
Bình thường ban đêm Kim Phi đều phải làm việc thêm một lúc mới đi ngủ, nhưng hôm nay sau khi ăn tối, đột nhiên cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, hai chân cũng trĩu xuống như chì, nặng nề vô cùng.
Vốn dĩ y cho rằng có thể là bản thân đã mệt rã rời, nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy đám người Đường Tiểu Bắc, Đại Lưu, A Lan ngồi cùng bàn cũng như vậy.
Mặc dù trạng thái của Bắc Thiên Tâm tốt hơn Kim Phi một chút, nhưng rõ ràng là kém hơn bình thường rất nhiều.
“Tiên sinh, có gì đó không đúng lắm.”
Bắc Thiên Tâm cau mày nói: “Đồ ăn hôm nay có vấn đề!”
“Chẳng lẽ là loại cá này không ăn được?” Kim Phi cau mày hô: “Đại Sơn! Đại Sơn!”
Đại Sơn là phó đội trưởng thân vệ của Kim Phi, tính cách hơi cố chấp.
Đại Lưu luôn đùa giỡn với Kim Phi, có lúc còn ló đầu thăm dò những tin đồn của Kim Phi.
Nhưng bất kể lúc nào gặp Kim Phi, Đại Sơn đều có dáng vẻ quy củ, trước nay chưa nói nhiều thêm một câu, càng không ăn cơm cùng bàn với Kim Phi, chỉ yên tĩnh canh giữ ở của.
Thời gian này, đúng lúc đang Đại Sơn trực ban, nếu là bình thường, chỉ cần Kim Phi hô một câu, anh ta sẽ lập tức xuất hiện.
Nhưng lúc này Kim Phi đã hô mấy tiếng, nhưng ở cửa không có tí động tĩnh nào.
Đừng nói là Bắc Thiên Tâm và Đại Lưu, đến Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng nhận ra có chuyện rồi.
Bắc Thiên Tâm nhẹ nhàng rút trường đao ra, mò về phía cửa.
“Cô làm gì đó?” Đại Lưu nhỏ giọng hỏi.
“Ta ra ngoài xem có chuyện gì, thuận tiện đi gọi lang trung trên tàu tới.” Bắc Thiên Tâm đáp.
“Thôi đi, trạng thái của ngươi tốt nhất, ở lại canh chừng cho tiên sinh với phu nhân, để ta đi gọi người.”
Đại Lưu xua tay, tay phải rút trường đao ra, tay trái bám vào tường khoang thuyền, đi từng bước về phía cửa.
Nhưng mới đi được một nửa, cửa phòng đã bị bên ngoài mở ra.
Một người trung niên cao gầy đẩy cửa đi vào.
Lúc này sắc trời vẫn chưa tối hoàn toàn, Kim Phi nhìn ra ngoài từ cửa phòng mở rộng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đám người Đại Sơn canh giữ ở cửa đã nằm mềm nhữn dưới đất.
Nếu không phải là ngực bọn họ còn hơi lên xuống, có khả năng Kim Phi đã cho rằng anh ta chết rồi.
Trong lòng Kim Phi hơi thấp thỏm, nhìn về phía các nhân viên hộ tống ăn chung trên boong tàu.
Đúng như dự đoán của y, tất cả nhân viên hộ tống đều giống Đại Sơn ở cửa, nằm mê man bất tỉnh lung tung trên đất.
“Ngươi đã làm gì bọn họ?”
Kim Phi nhìn chằm chằm vào người trung niên, lạnh lùng hỏi.
“Không có gì, chỉ cho bọn họ ăn tí thuốc an thần hỗ trợ giấc ngủ, để bọn họ ngủ một giấc thật ngon, đừng tới quấy rầy quốc sư đại nhân thôi mà!”
Người trung niên cười khẩy nói.
“Ngươi biết thân phận của ta?” Kim Phi hỏi, mắt không khỏi híp lại.
Người này là gã chạy vặt trên thuyền, không phải người do Kim Phi dẫn tới, lúc Hồng Đào Bình tìm người tới nhận thuyền, trên thuyền vốn đã có người rồi.
Lúc đó Hồng Đào Bình thề son sắt, bảo đảm người nhận thuyền của anh ta là bạn thân của nhà họ Hồng, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, Kim Phi xuất phát từ sự tin tưởng với Hồng Đạo Bình, cũng vì thật sự đang thiếu người, nên Kim Phi không nghĩ nhiều.
Bây giờ xem ra, vẫn là mình sơ ý!