Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Quốc sư đại nhân thật thông minh, một lúc đã đoán ra.” Gã chạy vặt cười thừa nhận.

Nhưng gã càng nói như vậy, Kim Phi càng nghi ngờ gã đang nói dối.

Song cho dù đối phương có nói dối hay không, y cũng không thể đi kiểm chứng được.

Nói trắng ra, Kim Phi càng tò mò vì sao đối phương giữ mình lại.

Đối phương dường như cũng nhìn ra sự lo ngại của Kim Phi, cười hỏi: “Có phải quốc sư đại nhân đang tò mò, tại sao †a nói nhiều với ngài như vậy, mà không đợi sau khi các ngươi ngủ hết rồi mới giết các người không?”

Kim Phi không đáp, lại cắn đầu lưỡi, sau đó nhìn chằm chằm vào đối phương.

Không trả lời thật ra cũng là một câu trả lời.

Gã chạy vặt cười khẽ, nói: “Tiết công tử nói, nghề thủ công của quốc sư đại nhân có một không hai, nếu giết chết thì thật sự quá đáng tiếc, Tiết công tử muốn mời tiên sinh chế tạo vũ khí cho Tiết công tử...”

“Các ngươi đừng mơ!”

Không chờ người gã chạy vặt nói xong, Kim Phi đã quả quyết cắt ngang lời của đối phương.

“Đúng là giống như Tiết công tử suy đoán, quả nhiên quốc sư đại nhân đã từ chối ngay lập tức.”

Người gã chạy vặt lắc đầu, mỉm cười buồn bã nói: “Tiết công tử đã nói, thứ Tiết công tử có là sự nhẫn nại, có thể từ từ chăm sóc dạy bảo tiên sinh!”

“Các ngươi từ bỏ đi, cho dù ta có chết, cũng tuyệt đối không tiếp tay cho giặc!”

Âm thanh của Kim Phi rất thấp, nhưng vô cùng kiên định: “Nếu ngươi đã biết ta, vậy cũng biết tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh dưới tay ta rồi, cho dù người sau lưng ngươi là ai, nếu hắn giết ta, nhất định sẽ phải trả giá!”

“Quốc sư đại nhân, đừng nói quá sớm.”

Gã chạy vặt kéo một cái ghế tới, ngồi đối diện với Kim Phi: “Nếu Tiết công tử đã dám ra tay, ngài nói xem Tiết công tử đã suy nghĩ tới tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh chưa?”

Nghe tới đây, mắt Kim Phi hơi híp lại.

Đúng rồi, cho dù chuyện này không phải do nhà họ Tiết làm ra, nhưng các thế gia lâu đời đều nuôi dưỡng mưu sĩ, những mưu sĩ này dựa vào việc tính kế để kiếm sống, thứ Kim Phi có thể nghĩ tới, khẳng định là đối phương cũng nghĩ tới.

Nhất thời, Kim Phi lại sinh ra một tia tuyệt vọng.

Nhưng một giây sau, y đột nhiên bừng tỉnh.

Tia tuyệt vọng này, giống như tiếng chuông lớn cảnh báo kêu vang bên tai Kim Phi, khiến y tỉnh lại ngay lập tức, cũng hiểu được dự định của đối phương!

Giết người!

Giết tim trước!

Mục đích của đối phương không phải là giết mình, mà là muốn thuần phục mình, khiến mình dốc sức cho bọn họ!

Từ lúc đối phương tiến vào khoang thuyền, loại thuần phục này đã bắt đầu rồi.

Nói nhiều với y như vậy, chính là đang đả kích ý chí của y, từ đó khiến y phải khuất phục!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Kim Phi càng kiên định.

Đến Đại Khang lâu như vậy, y biết rõ kết cục của việc khuất phục.

Cho nên y thà chết vui vẻ, cũng không thể khuất phục.

Y đã xây dựng làng Tây Hà trở nên bền chắc như thép, Kim Phi tin nếu mình chết, nhất định Quan Hạ Nhi sẽ báo thù cho y!

“Quốc sư đại nhân, tới lúc này rồi, dù ngài có trợn mắt thì cũng có tác dụng gì đâu, chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ thôi.”

Gã chạy vặt liếc Kim Phi, sau đó quay lại nhìn Đường Tiểu Bắc một cách khinh thường: “Không hổ là hoa khôi đi ra từ sự dạy dỗ huấn luyện của thanh lâu, ẩm ướt lại còn non mịn.”

“Còn nhìn bà đây lần nữa, bà đây nhất định sẽ móc mắt ngươi rail”

Bình thường Đường Tiểu Bắc luôn tùy tiện cẩu thả, lúc này lại hệt như một con hổ giận dữ, trợn mắt phẫn nộ nhìn gã chạy vặt.

“Ai da, không hổ là phu thê, người này còn nói chuyện hung dữ hơn người kia!”

Gã chạy vặt cười khẩy nhìn Kim Phi: “Quốc sư đại nhân, ta biết trong tay ngài vẫn còn vũ khí, không biết đại nhân đã chuẩn bị sẵn chưa, nếu còn không ra tay, ta sẽ không khách khí nữa đâu!”

Kim Phi nghe xong, lập tức như rơi xuống hầm băng.

Sở dĩ y bằng lòng nói nhiều với đối phương như vậy, ngoài muốn nói suông ra, chính là đang gom góp sức lực, mở nút buộc của súng kíp từng chút một, chuẩn bị dùng một đòn giết chết gã chạy vặt này.

Kết quả đối phương chỉ dùng một lời đã chọc thủng dự định của Kim Phi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui