Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trên chiếc thuyền lớn lúc trước Kim Phi ngồi, Đại Lưu vừa ráp lại xe bắn đá, vừa theo dõi động tĩnh của đội thuyền cướp biển.

Đội thuyền cướp biển sau khi trải qua đợt tấn công thứ nhất, vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngay lúc Đại Lưu cho rằng cướp biển đã chuẩn bị rút lui, lại phát hiện trong đội thuyền cướp biển xuất hiện mấy chục chiếc thuyền nhỏ.

Thuyền nhỏ phân tán ra, sau đó tấn công từ nhiều hướng khác nhau.

"Lũ khốn nạn này!"

Đại Lưu tức giận mắng một câu, điều chỉnh lại đế của cung nỏ hạng nặng, rồi bắn về phía một chiếc thuyền nhỏ trong đám đó.

Vèo!

Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay ra.

Tiếc là thuyền nhỏ quá nhỏ, Đại Lưu lại đang không được khỏe, mũi tên này đã bắn trượt.

Đại Lưu không kịp lên dây cung cho cung nỏ hạng nặng, lảo đảo chạy đến bên cạnh xe bắn đá gần đó.

Sau khi điều chỉnh xong góc độ, anh ta kéo cần gạt của xe băn đá xuống.

Xe bắn đá có phạm vi tấn công rộng hơn, nơi Đại Lưu nhắm đến lại là nơi đầy thuyền nhỏ, lần này không bắn trượt nữa, có hai chiếc thuyền nhỏ bị đánh trúng.

Nhưng thuyền nhỏ do cướp biển phái ra có khoảng mấy chục chiếc, tổn thất hai chiếc chẳng là gì đối với bọn chúng cả.

Việc nạp đạn cho xe bắn đá còn rắc rối hơn cung nỏ hạng nặng nhiều, Đại Lưu vốn không có thời gian và sức lực để hoàn thành công việc kiểu này, chỉ có thể vừa lăn vừa bò trên đất để tới chỗ cung nỏ hạng nặng kế tiếp ngay phía trước.

Lúc này có mấy chiếc thuyền nhỏ đã rất gần nhau, Đại Lưu lần này không bắn trượt, mũi tên bắn trúng ngay vào mũi thuyền mục tiêu.

Mũi tên có gắn thuốc nổ, cho dù là thuyền lớn cũng có thể bị nổ một lỗ to, thuyền nhỏ càng không cần phải nói, trực tiếp bị nổ tanh bành.

Đại Lưu không có thời gian quan sát chiến tích, mà vội vàng nhìn bốn phía.

Lúc này vài chiếc thuyền nhỏ nhanh nhất chỉ cách thuyền lớn của Đại Lưu chưa tới mười trượng, Đại Lưu có thể thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương theo hướng ánh sáng.

"Đây chính là cướp biển tóc vàng mà tiên sinh nói sao?"

Đại Lưu lần đầu tiên thấy người phương tây, không khỏi nhìn thêm lần thứ hai.

Khi thấy có người Trung Nguyên và người phương tây trên cùng một chiếc thuyền nhỏ, Đại Lưu nhổ nước bọt: "Hán gian!"

Sau khi mắng xong, Đại Lưu thu ánh mắt lại, lảo đảo xông tới xe bắn đá tiếp theo.

Lần này anh ta không nhắm thuyền nhỏ nữa, mà xoay cái đế lại, nhắm thẳng đến một chiếc thuyền lớn phe mình.

"Xin lỗi các huynh đệ, ca ca có lỗi với các ngươi!"

Đại Lưu dập đầu với chiếc thuyền đó, kéo cần gạt trong tay xuống với đôi mắt đỏ hoe.

Hai chiếc thuyền rất gần nhau, xe bắn đá đáp xuống boong thuyền phe mình mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Đùng!

Ngọn lửa bốc lên trời, boong thuyền phe mình trong nháy mắt đã biến thành một biển lửa.

Đại Lưu vô cùng quen thuộc với kết cấu và nơi để vũ khí của thuyền phe mình, xe bắn đá nhắm chính xác vào vị trí rương chứa lựu đạn.

Chỉ một lát sau, rương chứa lựu đạn bị bén lửa, một chuỗi tiếng nổ kịch liệt liên tiếp vang lên, thuyền phe mình gần như đã bị nổ làm đôi, chìm xuống rất nhanh!

Tự tay đưa chiến hữu luôn kề vai sát cánh với mình vào đường chết, khiến Đại Lưu cảm thấy như có mười triệu cây kim đâm vào trong lồng ngực, đau đến mức anh ta gần như không thể nào thở nổi.

Cảm giác này còn kinh khủng hơn khi đối mặt với cái chết trên chiến trường lúc trước!

Nhưng anh ta không có cách nào khác.

Toàn bộ nhân viên hộ tống trên thuyên phe mình đều chìm vào giấc ngủ rồi, căn bản không có chút sức phản kháng nào, nếu để cướp biển lên thuyền, kết cục của nhóm nhân viên hộ tống chắc chắn còn đáng sợ hơn cái chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui