Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Đại Lưu..."

Bắc Thiên Tâm do dự một chút, không nói gì, nước mắt không kìm được mà lại chảy xuống.

"Mau nói đi, bọn người Đại Lưu thế nào rồi? Họ có trốn thoát không?”

Kim Phi nắm lấy bả vai Bắc Thiên Tâm hỏi. Bắc Thiên Tâm lắc đầu, kể lại chuyện xảy ra tối qua.

Khi biết cả hai con tàu đều bị Đại Lưu cho nổ tung, đầu óc Kim Phi lập tức trống rỗng.

Y ngơ ngác nhìn về phương xa, cả người như chết lặng.

Đại Lưu và nhiều cận vệ đều là những cựu binh đầu tiên gia nhập tiêu cục, tình cảm của Kim Phi đối với bọn họ còn sâu nặng hơn cả Bắc Thiên Tâm.

Dù Đại Lưu luôn nhiều chuyện hỏi thăm những lời bàn tán về Kim Phi, khiến Kim Phi cảm thấy khó chịu, những cận vệ khác cũng có một số vấn đề nhỏ, ví dụ như một số người thích cờ bạc, một số rảnh rỗi là đi dạo kỷ viện, cũng có người không thích tắm rửa, trên người luôn có mùi lạ...

Nhưng khi nghĩ đến những người bằng xương bằng thịt vẫn còn cười nói ngày hôm qua, hôm nay đã âm dương cách biệt, Kim Phi cảm thấy như có người đâm vào tim mình.

“Nếu ta cẩn thận hơn một chút thì tốt rồi!” Kim Phi ôm đầu, rơi vào trầm tư tự trách.

Sau khi đến Đại Khang, y đều bất khả chiến bại dù làm kinh doanh hay chiến đấu.

Y cũng là một người bình thường, khống chế kinh thành, sau khi được phong làm Quốc sư, ít nhiều Kim Phi cũng có chút bành trướng.

Thật ra y và Cửu công chúa luôn biết nhóm quyền quý không hài lòng với chính sách mới và chỉ muốn giết họ, cũng không coi trọng họ là bao.

Khi rời khỏi bến tàu, Đường Tiểu Bắc từng nhắc nhở y là trên tàu có người lạ, liệu có việc gì hay không.

Khi đó, Kim Phi cảm thấy chắc là do lần trước Đường Tiểu Bắc bị cướp biển phục kích, để lại bóng ma tâm lý nên cũng không để tâm mấy.

Theo ý của y, trên thuyền có nhiều nhân viên hộ tống như vậy, chỉ mấy người chạy vặt thì có thể làm được chuyện lớn gì?

Không chỉ có Kim Phi bành trướng, Đại Lưu và các nhân viên hộ tống khác cũng vậy.

Sau khi lên thuyền, Đại Lưu chỉ sắp xếp mấy nhân viên hộ tống canh gác dưới đáy thuyền, để đề phòng có người đục thuyền, đồng thời cử nhân viên hộ tống có hiểu biết về thuyền để mắt tới người lái tàu, để ngừa người lái tàu chạy loạn, sau đó không còn xen vào nữa.

Kết quả là, chỉ cần một lần bất cẩn đã dẫn đến thương vong bi thảm như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Kim Phi, Bắc Thiên Tâm muốn khuyên nhủ y nhưng cô ấy không phải là người hay nói, mở miệng nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài, im lặng ngồi cùng Kim Phi.

Do đó, khi Đường Tiểu Bắc tỉnh lại, đã nhìn thấy Kim Phi và Bắc Thiên Tâm đang ngồi đối diện nhau, đều không nói gì.

Đôi mắt Kim Phi trống rỗng, thậm chí cô ấy đã tỉnh mà y chưa nhận ra.

"Phu nhân, người tỉnh rồi!" Bắc Thiên Tâm lấy ấm nước bên cạnh qua: 'Uống chút nước đi."

Đường Tiểu Bắc không nhận lấy ấm nước, mà đưa tay ra vẫy trước mặt Kim Phi.

Nhưng Kim Phi cứ như không nhìn thấy, ánh mắt vẫn ngơ ngác như cũ.

"Tướng công, làm sao vậy?" Đường Tiểu Bắc lo lăng hỏi.

Bắc Thiên Tâm thở dài kể lại chuyện tối qua.

"Sau tiên sinh nghe xong thì cứ như vậy..." Bắc Thiên Tâm đành nói.

"Tướng công, không phải chàng nói chuyện binh thắng bại là chuyện thường tình sao!"

Lòng Đường Tiểu Bắc cũng rất buồn, nhưng cô ấy vẫn đưa tay ôm lấy Kim Phi: "Không sao đâu, chỉ cần chúng ta còn sống, nhất định có thể báo thù cho huynh đệ của chúng tal"

Nhưng mặc kệ Đường Tiểu Bắc có nói hay làm gì, Kim Phi vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui