“Trịnh đại nhân mượn bồ câu đưa thư để làm gì vậy?” Đại Cường hỏi.
“Quốc sư đại nhân bị tập kích, chuyện này có liên quan rất lớn, ta phải báo lên triều đình, nhưng toàn bộ bồ câu đưa thư của thủy quân ta đều đã bị đầu độc hết rồi. Ta tới đây, một là đoán được có thể sẽ có người ra tay với xưởng đóng tàu, hai chính là tới để mượn bồ câu đưa thư!”
Trịnh Trì Viễn sốt ruột nói. Đôi khi người càng thông minh lại càng đa nghi.
Theo quan điểm của đại đội phó, nhân viên hộ tống mà Kim Phi lãnh đạo là những nhân viên tinh nhuệ trong số tỉnh nhuệ, trên thuyền còn trang bị cả khinh khí cầu, cung nỏ hạng nặng và các vũ khí sắc bén khác, vì vậy trên đời này không ai có thể đánh chìm thuyền của Kim Phi được.
Vậy nên khi Trịnh Trì Viễn nói xong lời vừa rồi, suy nghĩ đâu tiên của anh ta chính là Trịnh Trì Viễn đang nói dối, muốn dùng kế điệu hổ ly sơn để điều động lực lượng chủ lực của xưởng đóng tàu rời đi.
Nếu như không phải vừa nãy Trịnh Trì Viễn đã đánh chìm ba con thuyền cướp biển, anh ta cũng sẽ không để cho Trịnh Trì Viễn đi vào.
Đây cũng chính là lý do anh ta ngăn cản Đại Cường dẫn người đến đảo Tiêu Lâm.
Nhưng thấy Trịnh Trì Viễn sốt ruột như vậy, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không giống như đang giả vờ, trong lòng đại đội phó lại có phần dao động.
“Chẳng lẽ những gì hẳn nói đều là thật sao?”
Trong lòng đại đội phó bất chợt thoáng qua suy nghĩ này.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Đại đội phó theo bản năng âm thầm phản đối lại suy nghĩ này.
Bởi vì hậu quả này quá nghiêm trọng.
Kim Phi chính là trụ của tiêu cục, nếu y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì bầu trời của Kim Xuyên cũng sẽ sụp xuống hơn nửa!
Nhưng suy nghĩ này một khi xuất hiện sẽ không dừng lại được, đại đội phó càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ.
“Không được hoảng, không được hoảng, có thể hắn đang lừa chúng tai”
Đại đội phó thầm an ủi mình.
Sau khi hít thở sau hai cái, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, anh ta nhìn Trịnh Trì Viễn đáp: “Trịnh tướng quân, việc ngài vừa nói quả thực có liên quan rất lớn, vì vậy chúng ta cần phải đi xác thực lại, trước khi có được thông tin chính xác, chúng ta không thể cho ngài mượn bồ câu đưa thư được!”
“Vậy được thôi!”. Truyện Gia Đấu
Trịnh Trì Viễn thấy thái độ kiên định của đại đội phó, bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy các ngươi đi xác thực đi, ta đi trước đây!”
Đại đội phó vừa định tiếp lời, một nhân viên hộ tống khuôn mặt dính đầy tro đi tới.
“Đại đội trưởng, đại đội phó, lửa ở hậu viện đều đã được. dập tắt rồi”
Trước khi cướp biển tấn công, có người đã phóng hỏa ở nhà kho của xưởng đóng tàu, may mà Kim Phi đã liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phòng cháy chữa cháy. Những nơi dễ xảy ra hoả hoạn ở xưởng đóng tàu, đều được đặt sẵn thiết bị chữa cháy. Vậy nên trước khi ngọn lửa lan rộng, đã bị các nhân viên hộ tống và công nhân xưởng đóng tàu dập tắt rồi.
“Tổn thất thế nào?” Đại Cường hỏi.
“Vì được chữa cháy kịp thời, nên nhà kho và xưởng đóng tàu đều không có tổn thất gì lớn, chỉ là kho cơ khí đã bị thiêu cháy mất một gian, chưồng nuôi bồ câu cũng bị thiêu rụi rồi.”
Nhân viên hộ tống tới báo tin lau mặt đáp.
“Chuồng nuôi bồ câu bị thiêu rụi rồi sao?”
Đại đội phó không khỏi biến sắc. Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị rời đi cũng dừng chân lại.
Toàn bộ bồ câu của thủy quân đã bị người ta giết chết, chuồng nuôi bồ câu bên ở đây cũng bị thiêu rụi sạch.
Đại đội phó theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Chẳng lẽ mục tiêu thực sự của bọn cướp biển đến tấn công hồi nãy không phải là xưởng đóng tàu, mà chính là chuồng nuôi bồ câu sao?”
Vì biết có cướp biển hoành hành ở ven biển Đông Hải, Kim