Ở dưới sự kiểm soát của Kim Phi, tiêu cục Trấn Viễn rất hiếm khi gây phiền hà với dân, danh tiếng của bọn họ ở trong dân gian vẫn luôn rất tốt.
Nhưng lúc này Kim Phi không rõ sống chết, kẻ địch lại trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn họ truyền tin ra ngoài, khiến cho đại đội phó cảm thấy rất bất an, anh ta đã không thể để ý nhiều như vậy.
Làm những việc đặc biệt vào những lúc đặc biệt, chỉ cần có thể truyền tin vê Kim Xuyên, anh ta bằng lòng tiếp nhận xử phạt.
Đại Cường không suy nghĩ nhiều như vậy, gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp người làm ngay, ngươi còn gì muốn nhắn nhủ không?”
“Còn lại chính là xưởng đóng tàu/ đại đội phó nói tiếp: “Tiên sinh trước khi rời đi, đã dặn chúng ta nhất định phải phòng thủ xưởng đóng tàu, mặc kệ tiên sinh còn hay mất, chúng ta đều phải hoàn thành nhiệm vụ”
Kể từ hôm nay, xưởng đóng tàu bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một, mọi người phải sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chúng ta ăn, ở, đi lại đều phải tách riêng với những người trong xưởng đóng tàu, quyết không cho phép. người ngoài nhúng tay vào, bình thường ăn cơm cũng phải chia làm ba đợt, tránh tình huống bị trúng độc lần nữa”
Mặc dù vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thuyền Kim Phi bị chìm, nhưng đại đội phó đã thầm nhận định, có người đã hạ độc ở trên thuyền!
Trừ điều này ra anh ta không tìm được lời giải thích nào khác hợp lý hơn.
Hiện giờ tiêu cục Trấn Viễn bất kể là trang bị hay tinh thần đều cao hơn nhiều so với thuỷ quân và cướp biển, xung quanh xưởng đóng tàu còn có pháo đài cao lớn vững chắc, lương thực dự trữ cũng rất đầy đủ, đại đội phó không lo lắng bất kỳ kẻ thù bên ngoài nào, chỉ lo có người bên trong quấy rối.
Bắt đầu từ hôm nay, không khí của cả xưởng đóng tàu đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Nhân viên hộ tống phong toả toàn bộ xưởng đóng tàu, rất nhiều công nhân bất mãn với việc này, yêu cầu Hồng Đào Bình đi tìm Đại Cường nói chuyện.
Bọn họ đâu biết được, hiện giờ Hồng Đào Bình gần như đang bị nhân viên hộ tống giam lỏng.
Hai chiếc thuyền mà mấy người Kim Phi ngồi đều do Hồng Đào Bình đưa tới, bây giờ Kim Phi bị tập kích, các dấu hiệu cho thấy khả năng cao là bị hạ độc, có thể nói Hồng Đào Bình đang là nghi phạm số một.
Nhân viên hộ tống không bắt luôn anh ta lại là đã nể mặt anh ta lắm rồi.
Tâm trạng lúc này của Hồng Đào Bình hết sức phức tạp và tự trách.
Nếu như không có Kim Phi, anh ta có thể đã bị chủ nợ bức chết, vậy nên anh ta vô cùng cảm kích Kim Phi.
Khi biết Kim Phi cần dùng thuyền gấp, anh ta xung phong nhận tìm hai chiếc thuyền đến, còn vỗ ngực bảo đảm với Kim Phi đây là thuộc hạ cũ của nhà họ Hồng, tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Kết quả là Kim Phi bị tập kích...
Sau khi biết được tin tức, Hồng Đào Bình liên tiếp hai ngày hai đêm không ngủ, vẫn luôn áy náy và tự trách.
Đại Cường cũng vì thấy anh ta như vậy, nên mới không làm khó anh ta quá.
Nhưng vẫn hạn chế tự do của anh ta.
Không có sự cho phép của Đại Cường, Hồng Đào Bình tuyệt đối không thể ra khỏi xưởng đóng tàu.
Hồng Đào Bình vốn đã tự trách, nên không có bất kỳ sự bất mãn nào với quyết định của Đại Cường.
Khi công nhân đến tìm anh ta, bảo anh ta đi tìm Đại Cường thì giống như đụng trúng họng súng, bị Hồng Đào Bình măng một trận té tát, ảo não rời đi.
Bên phía Đông Hải, Đại Cường bày trận chờ quân địch, nhưng Quan Hạ Nhi ở Kim Xuyên xa xôi lại không hề hay biết tin tức gì.
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc không có ở đây, Cửu công chúa lại đi Tây Xuyên, ở phòng ăn của nhà họ Kim bây giờ chỉ có mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Nga, A. Xuân, bầu không khí trở nên rất hiu quạnh.
“Hạ Nhị, tỷ không thoải mái à, sao lại ăn ít thế?”
Đường Đông Đông thấy Quan Hạ Nhi chỉ ăn nửa chén cháo loãng đã để đũa xuống, hơi lo lằng hỏi.
“Không biết sao mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy trong lòng khó chịu không yên.”