Đi tới cửa phòng y tế, Quan Hạ Nhi định nói gì đó thì đột nhiên có một tiếng rít chói tai vang lên ở phía Tây.
Sau đó, một chùm pháo hoa đỏ rực nở trên bầu trời.
“Mũi tên lệnh màu đỏ?”
Cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều nhíu mày.
Mũi tên lệnh màu đỏ là biểu thị cho trường hợp khẩn cấp, nhưng với hàng phòng ngự hiện giờ của làng Tây Hà, cả hai người đều không nghĩ ra ai dám tới đây gây sự.
“Vũ Dương đừng lo, có lẽ là ai đó quên đóng chốt an toàn rồi vô tình chạm vào nút kích hoạt thôi”
Quan Hạ Nhi an ủi: như này rồi.”
“Trước đây cũng từng xảy ra chuyện
Có một lần, sau khi huấn luyện, có một nữ nhân viên hộ tống quên tắt chốt an toàn của nỏ, lúc mua cơm ở nhà ăn lại vô tình đụng phải nỏ, bắn trúng đùi của một nữ nhân viên khác.
“Ừ, ta không sợ”
Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.
Thật ra cô ấy cũng nghĩ giống Quan Hạ Nhi, có lẽ có người đụng nhầm phải mũi tên lệnh thôi.
Nhưng dù là vô tình hay có người cố ý thì Châu Nhi vẫn rút hắc đao đứng chắn trước mặt Cửu công chúa.
Thấm Nhi tung người nhảy lên nóc phòng y tế.
Đội cận vệ theo sau Quan Hạ Nhi cũng nhanh chóng cầm hắc đao trong tay, chạy tới cùng với đội hộ vệ của Cửu công chúa bao vây Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi ở giữa.
“A Liên, đi tìm người hỏi xem có chuyện gì!”
Quan Hạ Nhi xoay người về phía đội trưởng của đội trưởng đội cận vệ rồi hô lên.
“Rõ!”
Đội trưởng đội cận vệ đáp, đang chuẩn bị sắp xếp người đi hỏi tình hình thì trên bầu trời phía Bắc lại nổ thêm hai chùm pháo hoa đỏ rực!
“Lại là mũi tên lệnh màu đỏ, hai mũi?”
Lần này, vẻ mặt của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều thay đổi.
Mũi tên phía Tây có thể là đụng nhầm, phía Bắc lại liên tục bản lên hai mũi tên lệnh, cũng không thể đụng nhầm được nhỉ?
“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”
Không cần Quan Hạ Nhi ra lệnh, đội trưởng của đội cận vệ đã nhanh chóng ra lệnh chiến đấu.
Xoạt xoạt xoạt!
Các nhân viên hộ tống trong sân, người thì rút häc đao ra, người thì tháo nỏ từ thắt lưng xuống.
Đội hộ tống của Cửu công chúa cũng vậy.
“Điện hạ, phu nhân, hai người mau vào nhà đi, phía bắc có đánh nhau rồi!"
Thấm Nhi nhảy từ nóc nhà xuống, kéo Cửu công chúa tới gần phòng y tế.
“Có đánh nhau? Kẻ địch là ai?” Cửu công chúa hỏi.
Quan Hạ Nhi cũng hoang mang nhìn sang.
“Có một ngôi nhà che khuất tầm nhìn, nên ta không thấy rõ.” Thấm Nhi lắc đầu nói: “Nhưng nghe thấy tiếng hô giết kia thì chắc chẳn đối phương tới đây là có chuẩn bị, nơi này không an toàn, điện hạ vẫn nên vào trong trước.”
“Đúng đúng, chúng ta vào trong trước đi." Quan Hạ Nhi cũng lo lắng Cửu công chúa sẽ chạm mặt với bọn chúng, nhanh chóng cùng Thấm Nhi đỡ Cửu công chúa vào phòng y tế.
“Phu nhân, điện hạ, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Ngụy Vô Nhai cầm một cuộn băng gạc chạy ra.
“Có người tới làng gây sự.” Quan Hạ Nhi nói: “Nhưng Ngụy. tiên sinh yên tâm, đội tuần tra trong làng sẽ tới sớm thôi.”
“Kẻ nào không có mắt mà tới làng Tây Hà này gây sự vậy, đây không phải tự mình tìm đường chết à?”
Ngụy Vô Nhai nói.
“Nguy tiên sinh, giờ không nói mấy chuyện này nữa, ông còn phòng trống nào nữa không, tìm cho Vũ Dương một phòng, thân thể muội ấy bây giờ không tiện lảm, không thể để chạm mặt với chúng được.” Quan Hạ Nhi nói.
“Có, có!" Ngụy Vô Nhai vội vàng dẫn đường.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai cục màu đen ném qua tường, rơi vào chính giữa sân.
“Mau tránh ra, là lựu đạn!”
A Liên hét lớn lên, rồi đẩy Quan Hạ Nhi ngã xuống đất.