Thấy Quan Hạ Nhi không phản ứng lại, Cửu công chúa lại khế vỗ vào vai cô.
Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn không có phản ứng, vẫn đang luồn từng đường kim mũi chỉ để may áo.
Cửu công chúa bất lực, giật lấy chiếc áo từ trong tay Quan Hạ Nhi.
“Trả cho ta! Mau trả lại cho ta!”
Quan Hạ Nhi giống như phát điên mà giành lại áo: “Quần áo của đương gia đều bị người ta cướp đi hết rồi, lỡ trời lạnh thì phải làm sao?”
“Phu nhân không phải bị mất trí rồi đấy chứ?”
Tim Tiểu Ngọc bất chợt đập mạnh.
Cách đây mấy năm, ở một gia đình làng bên, có người vợ sinh liên tiếp ba người con gái, mãi mà không sinh được con trai, thế là người đàn ông bèn cưới một tiểu thiếp, sau khi tiểu thiếp mang thai, người vợ lo lắng địa vị trong nhà bị lung lay, bèn liên tục gây khó dễ.
Kết quả có một lần lỡ tay đánh tiểu thiếp, đã làm sảy thai ở trong bụng tiểu thiếp, còn bị bà mụ phán rằng đã mất đi khả năng sinh sản, bị nhà mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà.
Quay lại nhà mẹ đẻ, lại bị chị dâu đánh đuổi ra ngoài, từ đó mà mất trí, cô ta đi lang thang ở khắp làng, gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy con của cô ta đâu không.
Sau khi lang thang ở trong làng mấy tháng, cô ta rơi xuống sông rồi chết đuối.
Tiểu Ngọc biết rõ tình cảm mà Quan Hạ Nhi dành cho Kim Phi, bây giờ Kim Phi sống chết không rõ, chuyện này đã gây ra đả kích rất lớn cho cô.
Mặc dù sau khi nắm giữ đội Chung Minh, Tiểu Ngọc đã trưởng thành lên nhiều, nhưng dù sao cô ấy vẫn là một cô gái, dưới sự che chở của Kim Phi, cô ấy chưa từng gặp phải bất kỳ trở ngại nào, bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, còn phải chịu sự nghỉ ngờ và chỉ trích của dân làng, trong lòng nhất thời trở lên hỗn loạn.
Lúc này cô ấy giống như đã mất đi chủ kiến, chỉ có thể cầu cứu Cửu công chúa: “Điện hạ, hình như phu nhân mất trí rồi, người mau nghĩ cách gì đi!”
“Bổn cung cũng không phải là lang trung, có thể có cách gì được cơ chứ?” Cửu công chúa lắc đầu: “Tốt nhất là tìm Ngụy tiên sinh tới xem thử đi!”
“Đúng rồi, tìm Ngụy tiên sinh!” Tiểu Ngọc quay đầu chạy đi.
Hai ngày nay Ngụy Vô Nhai đều ở tiền viện, rất nhanh đã mang theo hòm thuốc, rồi chạy theo sau Tiểu Ngọc bước vào.
Sau khi nghe Tiểu Ngọc và Nhuận Nương kể lại, ông ta ngồi xổm xuống nhìn biểu cảm và ánh mắt của Quan Hạ Nhi, rồi lắc đầu đứng dậy.
“Tình cảm của phu nhân và Kim tiên sinh quá sâu đậm, trong phút chốc không thể chấp nhận được tin tiên sinh gặp nạn, nên trở lên ngây dại." Ngụy Vô Nhai thở dài nói: “Cũng. chính là bị mất trí như Tiểu Ngọc nói.”
“Vậy phải điều trị như thế nào?” Cửu công chúa vội vàng hỏi.
“Mất trí là một loại tâm bệnh, dùng thuốc gì cũng không. thể trị khỏi được”
Ngụy Vô Nhai đáp: “Tâm bệnh chỉ có thể dùng tâm dược để điều trị.”
“Tâm dược là gì?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Tâm bệnh của Hạ Nhi phu nhân là tiên sinh, vậy tâm dược tất nhiên cũng là tiên sinh”
“Nhưng mà tiên sinh...” Tiểu Ngọc ngừng lại, rồi cau mày. nói: “Nếu như tiên sinh ở đây, chúng ta còn cần phải lo lắng gì chứ?”
“Ngụy tiên sinh, đã đến lúc này rồi, ông đừng úp úp mở mở nữa, có cách gì thì mau nói ra đi!”
Cửu công chúa cũng có phần sốt ruột,
“Để lão phu thử xem.”
Ngụy Vô Nhai vén tay áo lên, nhìn Thấm Nhi và Châu Nhi: “Thấm Nhi cô nương, lát nữa phản ứng của phu nhân có thể sẽ khá dữ dội, nếu như không thể kiểm soát được, hy vọng cô. nương có thể kiềm chế phu nhân lại. Châu Nhi, mong cô trông chừng điện hạ cẩn thận, đừng để phu nhân làm điện hạ bị thương.”
“Được”
Thấm Nhi, Châu Nhi cùng nhau gật đầu, trong lòng hơi hoang mang.
Ngụy Vô Nhai trị bệnh cho Quan Hạ Nhị, vì sao lại nhắc nhở bọn họ bảo vệ cẩn thận cho Cửu công chúa chứ?
Giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy Ngụy Vô Nhai giật lấy chiếc áo trong tay Quan Hạ Nhi, sau đó ném vào người Cửu công chúa.
“Trả áo lại cho ta! Đương gia sẽ bị lạnh mất!”
Quan Hạ Nhi giống như phát điên mà lao về phía Cửu công chúa.
Châu Nhi rốt cuộc cũng hiểu được lời nói vừa rồi của Ngụy Vô Nhai, bèn nghiêng mình chắn trước mặt Cửu công chúa.
'Thấm Nhi đưa ra ra kéo lấy cánh tay của Quan Hạ Nhi lại. “Phu nhân, mau tỉnh lại đi! Trong bụng cô ấy có huyết mạch của Kim tiên sinh, cô không được làm tổn thương cô ấy"
Ngụy Vô Nhai đứng ở bên cạnh Quan Hạ Nhị, hét lớn vào. †ai cô.
“Huyết mạch của đương gia!”
Ánh mắt của Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng thay đổi.
Từ đờ đẫn dần dần khôi phục lại sự phấn chấn.
Cô sững sờ nhìn xung quanh: “Vũ Dương, Tiểu Ngọc, sao hai người lại ở đây?”
“Phu nhân, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!” Tiểu Ngọc thốt lên một tiếng rồi bật khóc.
Cửu công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm.