Lúc trước Kim Phi để lại cho Trần Cát hai khinh khí cầu và năm phi công, Trần Cát vui mừng đến mức không chỉ mua nhà trong thành cho cả năm người, còn dành một vị trí đặc biệt trong cung điện làm nhà ở tập thể và nhà kho cho phi công.
Mục đích thực sự của Kim Phi khi bỏ lại khinh khí cầu và phi công ở đó không chỉ là để dỗ cho Trần Cát vui vẻ mà còn để bảo vệ sự an toàn của Trần Cát.
Nếu trong cung lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thêm lần nữa, Trần Cát có thể ngồi khinh khí cầu bay đi.
Nếu thật sự đến mức này, cần phải có lựu đạn để đảm bảo an toàn cho Trần Cát, cho nên nhà kho của phi công không chỉ có khinh khí cầu mà còn có hai rương lựu đạn.
Động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là lựu đạn đã phát nổ.
“Kho vũ khí bình thường, tự nhiên sao lại phát nổ?” Trần Cát lo lắng hỏi: “Bọn Tiểu Chu sao rồi?”
"Huynh đệ cận vệ nói, bọn Tiểu Chu đều ở trong kho vũ khí, có lẽ... Có lẽ đã bị nổ chết..."
Lính cấm quân giọng trả lời. Trần Cát thở dài một tiếng, không buồn nói gì nữa.
Thấy Trần Cát không hỏi nữa, Tân Trấn mở miệng hỏi: "Đã †ìm ra nguyên nhân vì sao kho vũ khí phát nổ chưa?”
"Lửa bên đó vẫn đang được dập tắt, tạm thời còn chưa biết nguyên nhân của vụ nổ." Người lính lắc đầu.
“Cho thêm người tới dập lửa càng sớm càng tốt.” Tân Trấn ra lệnh.
"Dạ!" Người lính nhận lệnh chạy đi.
"Từ Song, thông báo cho Chân Liên Khuê, bảo hắn dẫn người vào cung ngay lập tức!"
Tân Trấn lại gọi một lính cấm quân khác. Quân giáp đỏ chia làm ba ca trực, lúc này đến đội của
Chân Liên Khuê đang rảnh rỗi, Tân Trấn điều động anh ta qua, tăng gấp đôi lực lượng cận vệ để bảo vệ Hoàng đế.
"Tân thống lĩnh, tại sao ngươi lại điều Chân Liên Khuê tiến cung?" Trần Cát hỏi: "Ngươi nghi ngờ Quốc sư bị tập kích có liên quan tới kinh thành à?”
Dù Trần Cát thích nói giỡn, nhưng ông ta cũng không phải tên ngốc, mấy chục năm chìm nổi trong triều đình, ông ta lập tức thấy được mệnh lệnh của Tần Trấn có gì đó không ổn.
Vừa rồi cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe thấy mệnh lệnh của Tân Trấn, ông ta mới tỉnh táo lại.
Bọn họ vừa nhận được tin Kim Phi bị tập kích, kho vũ khí của phi công đã bị nổ tung, tất cả quá trùng hợp.
"Thần không dám suy đoán thiếu suy nghĩ, thần chỉ là lo lắng cho sự an toàn của bệ hạ, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi." Tân Trấn trả lời.
"Chỉ mong chúng ta đều suy nghĩ nhiều."
Trần Cát thở dài một tiếng, vừa định nói tiếp, lại nghe thấy. một tiếng nổ vang dội.
Hai người lần theo tiếng động, chỉ nhìn thấy một nơi cách đó vài dặm ngoài phía Tây, có khói đang cuồn cuộn bốc lên, hiển nhiên cũng đã xảy ra một vụ nổ, mà quy mô của vụ nổ này còn lớn hơn nhiều so với vụ nổ ở kho vũ khí vừa rồi!
"Đó có phải là kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn ở ngoài thành không?" Trần Cát nheo mắt hỏi.
Kinh thành là trung tâm chính trị của Đại Khang, ngoại trừ cấm quân, tất cả các cá nhân và tổ chức đều bị nghiêm cấm tàng trữ áo giáp và vũ khí trong thành.
Đây đã là quy định từ xa xưa, Kim Phi không muốn tranh giành với người khác về vấn đề này, sau khi cứu giá, y đã cho. các nhân viên hộ tống rút nỏ hạng nặng và các loại vũ khí khác ra khỏi kinh thành, đã xây dựng một nhà kho bên ngoài thành để giữ đồ.
Vị trí nhà kho năm ở hướng xảy ra vụ nổ.
“Ngoại trừ kho vũ khí của tiêu cục, còn nơi nào có thể phát ra tiếng động lớn như vậy?”
Mặt Tần Trấn trông rất khó coi.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã hoàn toàn tan vỡ.
Nếu vụ nổ kho vũ khí khinh khí cầu là trùng hợp, vậy kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn cũng phát nổ, rõ ràng đã có người ra tay với tiêu cục Trấn Viễn!
"Tân Trấn, bảo Cục tình báo dùng toàn lực điều tra đi! Trẫm muốn biết là ai lớn gan đến mức tấn công kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn?" Trần Cát nghiêm mặt quát.
"Bệ hạ, thần lập tức cho người đi điều tra!" Tân Trấn cúi đầu nói: "Nhưng trước đó, hạ xin Bệ hạ hãy di chuyển đến cung Thừa Bình!"