Lúc này, ngoài một nhóm quan văn do Chung Vô Cực dẫn tới, chỉ còn lại một mình Ngân Tước là người bảo vệ.
Nhìn con dao găm vẫn còn rỉ máu trong tay Từ Song, Trần Cát khàn giọng hỏi: "Tại sao?"
Từ Song xuất thân từ một nhà quyền quý nghèo túng, ông cố của hẳn từng giữ chức thống lĩnh cấm quân trong một thời gian dài.
Sau đó, nhà họ Từ sa sút buộc phải kiếm sống bằng nghề bán dầu đậu nành.
Tình hình này mãi không thay đổi cho đến khi Từ Song gia nhập vào cấm quân.
Sau này Từ Song được Tần Trấn coi trọng, được chọn vào quân giáp đỏ, cuộc sống của nhà họ Từ cũng càng ngày càng tốt hơn.
Sau khi trở thành đội trưởng đội cận vệ của Hoàng đế, thỉnh thoảng Trần Cát sẽ ban thưởng cho Từ Song một ít đồ vật để lấy lòng.
Địa vị của nhà họ Từ cũng theo đó tăng lên, rất nhiều xóm giềng trước kia coi thường nhà họ Từ, giờ đây lại nhìn nhà họ Từ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Chỉ vài năm, một đứa con cháu nghèo túng đã trở thành thân tín trước mặt Hoàng đế, Từ Song chắc chắn xứng với câu nói một bước lên trời.
Nhưng lòng tham của con người là vô hạn.
Vốn Từ Song rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cho đến khi có người tìm đến hắn, nói hẳn có thể thế chỗ Tần Trấn, khiến lòng Từ Song lung lay.
Tuy rằng hẳn đã là đội trưởng của quân giáp đỏ, là nhân vật cấp cao trong cấm quân, cũng rất biết ơn một tay Tân Trấn đã đề bạt hẳn lên, nhưng nếu có cơ hội để leo lên thì ai mà muốn nhường nhịn người khác.
Thật trùng hợp, trong buổi huấn luyện sáng hôm sau, có hai tên lính của Từ Song đã đến muộn do ham ngủ.
Tân Trấn vô cùng tức giận, không chỉ trừng phạt nghiêm khắc hai tên lính mà còn mảng mỏ Từ Song trước mặt bao người.
Kể từ ngày đó, Từ Song đã thay đổi.
Tuy rằng hẳn hiểu rõ, có thể là hai tên lính kia cố ý đến muộn, cố ý châm ngòi quan hệ của hắn với Tân Trấn, nhưng hẳn vẫn không nhịn được mà càng ngày càng khó chịu với Tân Trấn.
Cũng giống như nhiều người đã đi làm một công việc lâu năm rồi, một ngày nọ họ nảy sinh ý định nghỉ việc, để rồi từng phút, từng giây đều trở nên vô cùng mệt mỏi.
Từ ngày đó trở đi, cái rễ thế chỗ Tân Trấn đã bén rễ trong lòng Từ Song.
Thất tín phản bội không phải là chuyện vinh quang gì, thế nên Từ Song không nói gì, chỉ cầm dao đi từng bước một về phía Trần Cát.
Những người lính giáp đỏ xung quanh đều là người của Từ Song, họ đều đã bị mua chuộc.
Còn những người không thể bị mua chuộc, cũng đã bị Từ Song tìm cớ đuổi đi.
Mọi người đều biết hôm nay đã đi đến bước đường này thì sẽ không còn đường để quay lại, nên đã chủ động phối hợp với Từ Song, vây quanh Trần Cát, Ngân Tước và đám người Chung Vô Cực.
Có lẽ Trần Cát biết hôm nay mình sẽ không thoát được. kiếp nạn, cho nên mới buông lỏng, nhìn chăm chăm Từ Song
tiếp tục hỏi: "Tại sao?"
"Bệ hạ, còn có lý do gì nữa chứ? Bởi vì đã có người khác. cho hắn lợi ích lớn hơn!"
Chung Vô Cực cười khẩy, nhìn Từ Song: "Ta nói đúng không?"
"Nói cho ta biết là ai?" Trần Cát trừng mắt hỏi.
Ông ta vừa dứt lời đã nhìn thấy Tứ hoàng tử cùng một đám người mặc áo đen đi tới dáng vẻ nghênh ngang.
"Là ngươi?”
Mắt Trần Cát hiện lên một tia khiếp sợ, sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh, rồi lại cúi đầu cười khổ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Lúc này, ông ta đã ngộ ra rất nhiều thứ.
Chung Vô Cực cười nhạt, lộ ra vẻ mặt "Đúng như ta dự liệu."