Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Bệ hạ không cần lo lắng, việc này chúng thần đã đoán được từ trước khi hành động, sớm có sắp xếp rồi!"

'Tể tướng mới nhận chức Mã Trác cười trả lời.

Các mưu sĩ đã cực kỳ cẩn thận trong việc xây dựng kế hoạch này, cân nhắc kỹ lưỡng từng mắt xích, đồng thời đoán trước được phản ứng của các gia tộc quyền quý ở các địa phương và lên kế hoạch dự phòng chỉ tiết.

"Thật sao?" Tứ hoàng tử vui mừng: "Các vị có kế sách hay gì không?”

"Bệ hạ xin hãy nghe thần nói!" Mã Trác gật gù đắc ý nói lại kế hoạch của các mưu sĩ.

'Tứ hoàng tử nghe xong, không khỏi cau mày: "Đây là cách hay của các vị sao? Làm như vậy khác gì dẫn sói vào nhà không?"

"Bệ hạ, người làm việc lớn không nên chú ý đến những việc vặt vãnh, muốn dẹp yên giặc ngoài thì trước tiên phải ổn định bên trong. Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên đến Trung Nguyên, nhiều nhất là chỉ cướp một lần rồi đi, còn nếu quân Thiết Lâm và tiêu cục Trấn Viễn tạo phản thì tất cả đều xong đời, cái nào nặng cái nào nhẹ, bệ hạ phải phân biệt rõ ràng!"

Vẻ mặt Mã Trác chân thành khuyên. "Bệ hạ, Mã đại nhân nói đúng đói!"

"Đúng vậy, bệ hạ, kế sách này có thể gọi là đuổi hổ nuốt sói, bệ hạ nhất định không được bỏ lỡ cơ hội tốt này!"

Những quyền quý khác cũng rối rít phụ họa theo.

"Chuyện này rất quan trọng, trẫm phải suy nghĩ kỹ đã."

Tứ hoàng tử vẫn còn hơi do dự.

"Bệ hạ, chuyện đã đến nước này, thần chỉ có thể nói thật!"

Mã Trác cúi đầu nói: "Kế hoạch này đã bät đầu từ bốn tháng trước, bây giờ đã tên đã giương cung, không thể không bắn được."

"Cái gì? Bốn tháng trước đã bắt đầu rồi ư?"

Vẻ mặt Tứ hoàng tử đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao các ngươi không thương lượng với trãm?"

Bốn tháng trước, Kim Phi vừa mới cứu giá thành công, còn chưa bắt đầu thực hiện chính sách mới.

"Khi đó Kim Phi đang như mặt trời ban trưa, với lá gan của người, nói với người thì người có dám đồng ý không?”

Trong lòng Mã Trác thầm chửi, nhưng ngoài miệng lại nói: "Lúc đó chuyện vẫn còn chưa quyết định, vi thần sợ rằng sẽ còn có thay đổi, không dám quấy rầy bệ hạ, nên đã tự chủ đưa ra quyết định, mong bệ hạ trách phạt!"

Tứ hoàng tử vẫn còn phải dựa vào người cữu cữu này, nào dám trách phạt ông ta?

Hắn thở dài, gật đầu nói: 'Nếu cữu cữu đã đưa ra quyết định rồi, thì cứ theo kế hoạch mà hành động đi!"

"Vâng!" Mã Trác cúi người hành lễ.

Trên thành Du Quan, Trương Lương đứng ở trên tường thành, nhìn về phía nam xa xa.

Khi anh ta đến đã mang theo rất nhiều bồ câu đưa thư, nhưng những con chim bồ câu đưa thư này chỉ có thể truyền †in đến Xuyên Thục và kinh thành, không thể mang thư về thành Du Quan.

Cho nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết chuyện của Kim Phi ở Đông Hải, càng không biết Tứ hoàng tử tạo phản.

"Lương ca, nghĩ gì mà sững sờ vậy?" Lưu Thiết mặc áo giáp, đi đến bên cạnh Trương Lương.

"Không có gì." Trương Lương quay lại và hỏi: "Đã dọn dẹp. sạch phường Trấn Bắc chưa?"

Thành Du Quan bị người Đông Man chiếm đóng mấy chục năm, dân chúng trong thành không chỉ có người Trung Nguyên mà còn có rất nhiều người Thảo Nguyên.

Người Đông Man đã chia dân chúng trong thành Du Quan thành ba đẳng cấp.

Người Đông Man đương nhiên là nhất đẳng, có đặc quyền rất cao.

Những người Thảo Nguyên khác là nhị đẳng, thân phận là dân chúng bình thường.

Người Trung Nguyên là tam đẳng, phần lớn bọn họ đều là con cháu của những người Trung Nguyên bị người Đông Man cướp được từ phía nam đến, địa vị tương đương với nô lệ, không những phải làm những công việc nặng nhọc nhất, còn có thể bị người Đông Man giết chết bất kỳ lúc nào.

Trước trận thiên tai lạnh giá năm ngoái, thành Du Quan có hơn mười nghìn người Trung Nguyên, nhưng sau một mùa đông, bảy mươi phần trăm người Trung Nguyên trong thành bị chết cóng, hiện tại chỉ còn lại chưa tới ba nghìn người.

Sau khi Trương Lương chiếm được thành Du Quan, anh ta lập tức bãi bỏ chế độ giai cấp, khôi phục tự do cho tất cả người dân Trung Nguyên, đồng thời còn đưa nhà cửa, gia súc, cừu, ngũ cốc và những vật dụng khác cướp được từ người Thảo Nguyên cho người dân Trung Nguyên.

Tất cả người Thảo Nguyên dám phản kháng đều bị Trương. Lương xử chết ngay tại chỗ.

Những người không dám phản kháng, Trương Lương không giết mà giữ họ lại để làm lao động khổ sai.

Người Trung Nguyên vỗ tay tán thành điều này, nhưng người Thảo Nguyên lại căm hận đến mức ngứa răng, thỉnh thoảng lại có người lên kế hoạch bạo động.

Lưu Thiết coi những người này như đá mài cho quân Trấn Viễn, chỉ cần có người bạo động sẽ phái quân Trấn Viễn đi trấn áp.

Hôm nay phường Trấn Bắc có người Thảo Nguyên bạo động, Lưu Thiết vừa mới trấn áp xong trở về.

"Lương ca, huynh yên tâm đi, một đán khốn nạn hèn nhát mà thôi, ta vừa đến bọn họ đã sợ quỳ xuống đất luôn rồi."

Lưu Thiết vỗ ngực nói: "Nghe nói người Thảo Nguyên dũng. mãnh, ta thực sự không phát hiện ra...."

Lời còn chưa nói xong, đột phiên phía dưới bức tường thành truyền đến tiếng huyên náo.

Hai người cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc thấy một nhóm người Thảo Nguyên đang điên cuồng xông về phía nhà kho!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui