Thành Du Quan cách Trung Nguyên quá xa, rất khó để cung ứng lương thực.
Vì để đảm bảo đầy đủ lương thực, trước khi quân Bắc Phạt đến, Kim Phi đã điều động một lượng lớn lương thực, chở từ Hoàng Hà đến Đông Hải, sau đó từ Đông Hải đến thành Du Quan.
Số lương thực này chất đầy mười mấy kho lương, đủ cho quân Bắc Phạt ăn trong một hai năm.
Trương Lương chiến đấu lâu như vậy, biết rõ rằng lương thực quan trọng đến nhường nào, vậy nên việc phòng thủ ở kho lương cũng rất nghiêm ngặt, sắp xếp lực lượng phòng thủ chỉ sau kho cất giữ lựu đạn, khinh khí cầu và vũ khí.
Kẻ địch cũng phát hiện ra điểm này, cho nên lúc đầu công kích kho vũ khí, thu hút sự chú ý của nhân viên hộ tống.
Thừa dịp nhân viên hộ tống đến kho vũ khí trấn áp bạo. loạn, kẻ địch lại tập trung lực lượng công kích kho lương.
Trương Lương mặc dù coi trọng kho lương, nhưng do kho lương chiếm diện tích quá lớn, nhân viên hộ tống phụ trách canh phòng kho lương lại có một phần ba đi viện trợ kho vũ khí, dẫn đến thiếu nhân lực nghiêm trọng.
Kẻ địch nhân cơ hội này đập vỡ ngói trên nóc phòng, ném dầu hoả đã chuẩn bị vào trong.
Lương thực đều được phơi khô, gặp lửa ngay lập tức bốc cháy.
Khi Lưu Thiết dẫn người đến, có hai kho lương đã bị lửa cháy quá lớn, không có cách nào dập được.
Lửa lớn cháy mãi đến nửa đêm, bảy kho lương đã bị đốt trụi mất năm!
Đến khi trời sáng, Lưu Thiết và tiểu đoàn trưởng phụ trách trông chừng kho lương, mặt đầy khói bụi đến gặp Trương Lương.
“Thống lĩnh, vụ cháy lần này là trách nhiệm của ta, là do ta không coi trọng kho lương, bị người thừa cơ lẻn vào!”
Tiểu đoàn trưởng cúi đầu nhận sai: “Thống lĩnh hãy trách phạt!”
“Trách phạt chắc chắn sẽ không thoát, nhưng để nói sau, hai kho lương còn lại canh chừng sao rồi?” Trương Lương sầm mặt hỏi: “Đây là khẩu phần lương thực cuối cùng của chúng ta, nhất định không được sơ suất”
“Đã canh chừng rồi, ta đã phái một tiểu đoàn qua đó canh gác!”
Lưu Thiết nói: “Ta còn cho phá huỷ tất cả nhà xung quanh kho lương thực trong vòng năm mươi trượng, nghiêm cấm bất kỳ ai đến gần!”
Trương Lương gật đầu, nhắc nhở thêm: “Nhưng cũng không được vì thế mà buông lỏng việc canh phòng kho vũ khí.”
“Ta hiểu!” Lưu Thiết nói: “Ta đã sắp xếp hai tiểu đoàn đến bên cạnh kho vũ khí.”
“Lương thực còn sót lại sợ là không ăn nổi mấy tháng, lập tức sai người đến kinh thành, Tây Xuyên truyền tin, mời tiên sinh sớm sắp xếp cấp thêm lương thực!” Trương Lương dặn dò: “Báo cáo với tiên sinh, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng!” Lưu Thiết nhanh chóng ra ngoài truyền tin.
“Hy vọng tiên sinh nhận được tin, có thể chuyển lương thực đến trước khi mặt nước đóng băng.”. Được cop𝓎 𝑡ại -- 𝑡г 𝘶m𝑡г𝘶𝓎𝗲n.Vn --
Trương Lương chống tay đến tường thành, nhìn về phía Nam than thở.
Thành Du Quan quá xa, nếu như dùng đoàn xe đường bộ chuyển lương thực, từ kinh thành chuẩn bị lương thực đưa tới đây, binh sĩ phụ trách áp tải trên đường e rắng cũng phải ăn hơn phân nửa, không có lợi lắm.
Biện pháp tốt nhất bây giờ là vận chuyển đường thuỷ.
Mà mùa đông ở thành Du Quan tới sớm, nhất định phải vận chuyển lương thực đến trước khi mặt nước đóng băng, nếu không mấy người Trương Lương sẽ chết đói ở trong thành Du Quan.
Trương Lương tràn đầy mong đợi với Kim Phi, nhưng lại không biết hiện tại Kim Phi chật vật như thế nào.
Từ ngày bị tập kích, Kim Phi, Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm đã phiêu lưu trên biển gần nửa tháng.
Lúc mới bät đầu Kim Phi còn có thể đoán được đại khái vị trí của mình, nhưng trôi nổi nhiều ngày như vậy, Kim Phi cũng hoàn toàn không biết mình trôi đến nơi nào rồi.
Nước ở trên thuyền đã sớm bị ba người bọn họ uống hết, nước uống mấy ngày nay hầu như đều là hơi nước bốc lên nhờ đun nước biển trên lò lửa.
Nhưng than đá mang theo trên thuyền số lượng có hạn, mặc dù Kim Phi đã cố gắng hạn chế, nhưng vẫn càng dùng càng vơi đi.
“Tướng công, than đá sắp đốt hết, lương khô cũng sắp ăn hết rồi, nếu như trôi dạt thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chết đói.”
Đường Tiểu Bắc quơ cái rương lương khô, vẻ mặt ưu sầu. Nửa tháng phơi năng dưới ánh mặt trời, Đường Tiểu Bắc. đã đen đi một tông, Kim Phi và Bắc Thiên Tầm thì khỏi phải nói, cũng sắp bị phơi thành người da đen rồi.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nhất định phải tiết kiệm mỗi một ngụm nước ngọt và lương thực.”
Kim Phi nói: Còn nữa, chúng ta phải nghĩ cách bắt cá."