"Vũ Dương, muội không cần phải lo lắng những chuyện này đâu, có ta ở đây."
Quan Hạ Nhi múc một thìa canh gà đưa tới bên miệng của Cửu công chúa: "Muội ăn chút đi."
Cửu công chúa không biết làm sao, chỉ có thể uống canh gà, sau đó nói: "Vì để lấy lòng người, những gia tộc quyền quý đó đã đưa ra giá rất hào phóng, Ngụy Lão Tam không chết, sau này trong làng sẽ không có ngày yên tĩnh, phản đồ sẽ càng ngày càng nhiều hơn!"
"Ta hiểu!"
Quan Hạ Nhi lại múc một thìa canh gà: "Ta đã phái Tiểu Ngọc dốc sức điều tra, chỉ cần tìm được tung tích của Ngụy Lão Tam, bất kể là chân trời góc biển, ta cũng sẽ phải giết chết ông tai"
"Không chỉ có ông ta, mà còn cả cháu trai của ông ta cũng phải chết!"
Cửu công chúa uống canh gà, lạnh lùng nói.
"Nhưng đương gia đã từng nói, một người làm một người chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến người nhà....
Quan Hạ Nhi nghe vậy thì hơi do dự.
Ngụy Lão Tam là người trong làng, Quan Hạ Nhi và người nhà ông ta cũng quen biết, vợ và hai tiểu thiếp của Ngụy Lão Tam mỗi lần gặp cô đều nhiệt tình chào hỏi.
"Tỷ tỷ, thời thế lúc này lúc khác."
Cửu công chúa nói: "Tỷ tỷ, Ngụy Lão Tam không chỉ liên quan đến khinh khí cầu, ông ta còn giết nhiều dân làng như. vậy, tội ác khiến người ta vô cùng căm phẫn, giết cháu trai của ông ta không phải là vì nhổ cỏ tận gốc mà là vì để khiến những dân làng khác biết, phản bội làng Tây Hà nhất định phải trả giá đủ!"
Ngụy Lão Tam không có con trai, giết chết cháu trai của ông ta, nhà họ Ngụy coi như là tuyệt hậu.
Ở thời đại phong kiến, người ta rất coi trọng con trai nối dõi, mấy ngày trước đứa bé trong bụng Cửu công chúa đã không còn nữa, lúc đó Quan Hạ Nhi đã hộc máu.
Giết chết người đàn ông duy nhất của nhà họ Ngụy quả thực rất có sức uy hiếp với dân làng.
"Đúng vậy, Hạ Nhị, lúc này không thể nương tay được, ban đầu khi ở kinh thành, nếu con đừng nương tay, giết chết hết tất cả những gia tộc quyền quý thế gia kia đi thì sao bệ hạ lại bị Lão Tứ hãm hại chứ!"
Khánh Phi lau nước mắt nói.
"Mẫu phi, mẫu phi không hiểu đâu, cho dù con gái có giết chết hết những gia tộc quyền quý ở kinh thành thì những gia tộc quyền quý khác trong thiên hạ cũng sẽ hành động."
Cửu công chúa lắc đầu nói: "Ta và phu quân sai ở chỗ đã coi thường bọn họ, cho nên tỷ tỷ, bây giờ tỷ không thể được coi thường bất kỳ kẻ địch nào, cũng không được mềm lòng."
"Ta biết rồi!" Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng gật đầu: "Vũ Dương, gần đây trong lòng ta rất bất an, luôn có cảm giác có một đám người ác đang nhằm vào làng, nhưng ta quá ngu ngốc, có rất nhiều chuyện không hiểu, muội phải nhanh chóng khỏe lại để giúp ta, chúng ta phải bảo vệ được làng Tây Hài”
"Được!"
Cửu công chúa bưng bát canh gà lên, ngửa đầu uống hết canh gà bên trong.
Trên mặt Khánh Phi vui mừng, vội vàng nhận lấy bát canh chạy ra ngoài.
"Tỷ tỷ, tối hôm qua sau khi ta tỉnh lại, đã suy nghĩ rất nhiều, đúng lúc chúng ta cần thương lượng chút...."
Cửu công chúa kéo tay Quan Hạ Nhi, để cô ngồi lên bên giường.
Công việc trước đây của làng Tây Hà đều đã đi vào nề nếp, không cần phải đưa ra quá nhiều quyết định lớn, người phụ trách các bộ phận cứ làm việc theo quy trình do Kim Phi và Tiểu Bắc để lại là được.
Cho nên, để tránh bị nghỉ ngờ, trước đây Cửu công chúa rất ít khi nhúng tay vào chuyện của làng Tây Hà, thậm chí cũng ít khi đưa ra ý kiến.
Nhưng bây giờ trong làng xảy ra chuyện lớn như vậy, Cửu công chúa thực sự không thể ngồi yên được.
Nói là thương lượng với Quan Hạ Nhi nhưng thực ra chính là đang giúp Quan Hạ Nhi phân tích tình hình hiện tại, dạy cô phải làm gì tiếp theo.