Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Kẹt kẹt!

Bánh lái chuyển động, chiếc thuyền cứu sinh treo bên mạn tàu dần được hạ xuống mặt nước.

Nhân viên hộ tống còn chưa kịp tháo dây thừng ra hết, Thiết Chùy đã nhảy từ trên boong tàu xuống thuyền cứu sinh.

Sau đó anh ta cầm lấy mái chèo, rồi chèo hết sức có thể về phía hòn đảo.

Sau khi đến gần bờ cát, anh ta nhảy thẳng xuống nước, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Kim Phi.

"Tiên sinh, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài!” Mắt Thiết Chùy rưng rưng nước, bắt lấy cánh tay Kim Phi.

“Một người đàn ông năm sáu thước, rớt nước tiểu mèo gì chứi”

Kim Phi đạp một cú vào chân Thiết Chùy: “Nén lại đi!”

Một cú này khiến Thiết Chùy không thể chịu được nữa, nước mắt tuôn ra chảy dài: “Tiên sinh, sao ngài lại lạc đến nơi này..."

Người đàn ông vạm vỡ bị đánh gãy chân ở Quảng Nguyên cũng chưa rên một tiếng, nhưng bây giờ anh ta lại đang khóc như một đứa trẻ.

“Ngươi vất vả rồi!”

Lòng Kim Phi vô cùng xúc động, võ bả vai Thiết Chùy.

Thiết Chùy vốn đã có nước da đen, sau nhiều tháng tìm kiếm trên biển anh ta lại càng đen thêm.

Mặc dù Thiết Chùy không nói gì, nhưng Kim Phi vẫn biết chäc mấy tháng nay Thiết Chùy đã rất vất vả.

Anh ta nhanh chóng kiềm lại cảm xúc của mình, dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành nên Thiết Chùy cũng không khóc lâu.

Lau sạch nước mắt, anh ta mới hỏi: “Tiên sinh, rốt cuộc. lúc đó trên thuyền đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trên thuyền có kẻ phản bội...” Kim Phi thở dài, kể lại chuyện người đầu bếp.

Thiết Chùy nghe xong tức giận trợn mắt: “Tạ Lão Khôn chết tiệt, dám ra đòn nặng tay như vậy, lúc đó mà có ta ở đó, ta nhất định sẽ chặt hắn thành từng khúc... Vậy sao tiên sinh lại lạc đến đây?”

Hòn đảo nhỏ này cách chỗ thuyền bị chìm trước đó mấy trăm dặm. Thiết Chùy cũng không còn cách nào khác ngoài việc đến đây với tâm thế thử xem sao.

“Bị gió thổi tới đây.” Kim Phi bất lực nói: “Thuyền cứu sinh không có mỏ neo, lúc đó gió tây nam thổi mạnh nên bị thổi tới đây”

“Vậy mọi người sống thế nào? Chắc là đã chịu không ít khổ cực rồi?”

Thiết Chùy nhìn Kim Phi một chút, rồi lại nhìn Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm.

Ba người họ đều đen gầy đi, nhất là Đường Tiểu Bắc, người trước đây rất trẳng trẻo nhưng bây giờ làn da đã chuyển sang màu lúa mạch.

"Chúng ta không sao, Tiểu Bäc có thể câu cá, hôm nay chúng ta còn bắt mấy lưới cá đấy".

Nói tới đây, Kim Phi lại đá Thiết Chùy một cái: “Ngươi tới cũng không tới sớm một chút đi, hại ta sức cùng lực kiệt kéo lưới cá lên rồi thì tên nhãi ngươi mới tới... À không, nói đi ngươi tới để ăn ké phải không?”

Lúc trước ở làng Tây Hà, Thiết Chùy cũng là một thành viên trong đội quân hay đi ăn ké, thành tích đi ăn ké chỉ thấp hơn Khánh Mộ Lam.

"Haha!" Thiết Chùy gãi đầu cười ngây ngô.

"Sao các ngươi tìm thấy nơi này?" Kim Phi hỏi.

“Trước khi ra khơi, ta đã nhờ một ngư dân dẫn đường, cách đây mấy ngày nhìn thấy ngư triều trên biển, nghe ngư dân nói đi theo ngư triều sẽ có chuyện tốt, mà lúc đó ta cũng không biết đi chỗ nào nên nghe theo hắn, quả nhiên đã tìm được tiên sinh rồi.”

Thiết Chùy cười nói: “Đúng là ông trời phù hộ ta"

Mấy người đang trò chuyện, lại có thêm hai chiếc thuyền cứu sinh chèo tới.

“Tiên sinh!"

"Phu nhân!"

"Thiên Tâm muội muội!"

Những nhân viên hộ tống đến đây đều là những người kỳ cựu của tiêu cục, nhiều người trong số họ là lứa cựu binh và binh lính nữ đầu tiên, tất cả đều cười chào hỏi khi nhìn thấy ba người Kim Phi.

Mấy nữ nhân viên hộ tống ôm lấy Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm rồi cùng nhau khóc òa lên.

Người dẫn đường cũng đi tới: "Quân gia, ta đã nói đi theo ngư triều sẽ có chuyện tốt mà, đã thấy linh chưa này?"

"Yên tâm đi, trở về nhất định sẽ thưởng tiền cho ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui