Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, hơi hoài nghỉ bản thân không phải bị nhốt trên đảo nửa năm, mà là bị nhốt mấy năm rồi.
Thật ra mười mấy năm qua trong vương triều đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, nhưng cũng chưa nhiều như nửa năm nay.
Kim Phi ước gì có thể mọc ra đôi cánh dài, bây giờ bay về làng Tây Hà ngay.
Đáng tiếc bây giờ mặt trời đã lặn xuống khỏi mặt biển, y muốn đi cũng không đi được.
Tối hôm đó, đám người tổ chức bữa tiệc lửa trại sôi động trên biển.
Sau khi trải qua bao lần phản bội, tất cả nhân viên hộ tống. đều cẩn thận hơn nhiều, dù người theo tới toàn là cựu binh của tiêu cục, nhưng Thiết Chùy vẫn chia bọn họ thành ba nhóm, thay phiên ăn cơm.
Nhưng cuối cùng cũng đã tìm được Kim Phi, nói chung, không khí của bữa tiệc lửa trại vẫn rất vui vẻ.
Chỉ có Kim Phi luôn suy nghĩ chuyện của Đại Khang.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tiểu Bắc đã thức dậy, nhưng cô ấy phát hiện Kim Phi vẫn dựa vào cọc gỗ, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
“Tướng công, cả đêm chàng không ngủ à?”
Đường Tiểu Bắc vùi vào ngực Kim Phi: “Đừng buồn nữa, đợi chúng ta quay về, sẽ xử lí đám khốn kia cho hẳn hoil”
Hôm qua cô ấy cũng nghe nói chuyện xảy ra trong làng, tức tối mảng Ngụy Lão Tam cả nửa đêm.
“Ta biết” Kim Phi vỗ vào lưng Đường Tiểu Bắc, “Dậy đi, đợi tí nữa là phải đi rồi”
Hai người ra khỏi nhà gỗ, Thiết Chùy đã đợi ở chỗ sẵn cách đó không xa rồi.
Biết chắc là Kim Phi đang vội quay về, anh ta tiến lên nói: “Tiên sinh, mọi người đã chuẩn bị xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
“Thả bồ câu đưa thư chưa?” Kim Phi hỏi.
Để gửi được tin đi thật mau sau khi tìm được Kim Phi, trên thuyền đã mang theo lồng bồ câu.
Chỉ là hôm qua đã quá muộn, bồ câu không tới bờ biển trước khi trời tối được, nên không thả.
“Trời vừa sáng đã thả rồi, tin tức mà tiên sinh bảo ta chuyển đã được truyền đi rồi.”
Thiết Chùy vội nói. “Thế thì được, đi thôi!”
Kim Phi lại quay đầu nhìn đảo nhỏ, dẫn đầu đi lên thuyền cứu sinh.
Ở đây cách xưởng đóng tàu cả hàng trăm dặm, cho dù cả quãng đường thuận lợi thì cũng phải mất mấy ngày mới tới.
Vừa lên thuyền, Kim Phi đã tìm giấy bút, khóa mình trong khoang thuyền.
Làng Tây Hà.
Ngôi nhà lúc đầu khi bị Ngụy Lão Tam đốt cháy, nay đã được san phẳng, xây dựng lại cùng với xưởng dệt, cả làng đều thấy khí thế ngất trời.
Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đứng trên khu đất cao cạnh sân đập lúa, chỉ vào làng rồi bàn bạc gì đó.
Dân làng đi qua đã sớm quen với chuyện này rồi.
Mặc dù Quan Hạ Nhi có uy tín trong làng, nhưng không có nhiều kinh nghiệm quản lí lắm, đối diện với cảnh ngôi làng bị Ngụy Lão Tam làm cho hỗn loạn, cô chỉ giống như mèo con bắt được nhím, chẳng biết phải ra tay từ đâu.
May là có Cửu công chúa giúp đỡ bày mưu tính kế, mới mau chóng ổn định tình hình được.
Mới bắt đầu thân thể Cửu công chúa còn yếu đuối, cũng lo người trong làng bàn tán, chỉ có thể trốn sau lưng Quan Hạ Nhi để chỉ bảo, nhưng bây giờ trạng thái của cô ấy cơ bản đã hồi phục, độ công nhận của người trong làng với cô ấy cũng càng ngày càng cao, nên mới từ từ ra ngoài ánh sáng.
Hai người bàn chuyện xong, đang chuẩn bị xuống núi, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Ngọc thở hổn hển chạy lên chỗ đất cao.
Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc, mắt hơi híp lại.
Mấy tháng gần đây, chỗ nào của Đại Khang cũng có vấn đề, cô ấy đã nghe nói quá nhiều tin xấu rồi, bây giờ thấy Tiểu Ngọc thì hơi sợ hãi.
Nhưng lần này mặt Tiểu Ngọc tràn đầy sự vui sướng không thể kiềm chế được, khiến Cửu công chúa không nhịn được, cũng hơi mong đợi.
Quả nhiên như Cửu công chúa nghĩ, Tiểu Ngọc thấy xung quanh ngoài Châu Nhi và đội trưởng thân vệ của Quan Hạ Nhi ra thì không còn ai khác, hưng phấn nói: “Phu nhân, tin tốt! Tin cực tốt! Tìm được tiên sinh rồi!”