Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Vì phải giữ bí mật thân phận, Kim Phi không đến gần bờ biển, mà chuyển sang ngồi trên thuyền đánh cá do Đại Cường mang đến, ngồi thuyền đánh cá đến bến tàu của thủy quân.

Thiết Chùy giao việc tìm kiếm thuyền cứu sinh cho phụ tá, để anh ta tiếp tục ở trên biển giả vờ như đang tìm kiếm để đánh lừa đối thủ, bản thân anh ta dẫn vài nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi lên thuyền đánh cá.

Còn luôn miệng nói phải tiếp tục bảo vệ Kim Phi.

"Thiết Chùy, ngươi thật sự không cần phải đi theo ta."

Kim Phi nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt bất lực.

Bây giờ làng Tây Hà đang cần nhân tài, Thiết Chùy dù sao cũng đã được huấn luyện, nếu vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh y làm hộ vệ, quả thực hơi uổng phí nhân tài.

"Ta vốn chính là đội trưởng đội hộ vệ của tiên sinh, do bị thương nên mới bị tên Đại Lưu kia chiếm chỗ, bây giờ tên Đại Lưu kia không có tí nghĩa khí nào mà đã đi trước rồi, đương nhiên ta nên trở lại."

Thiết Chùy ngoài miệng thì mắng Đại Lưu, nhưng đôi mắt lại hơi ửng đỏ.

Kim Phi cũng không khỏi nhớ tới gã vạm vỡ luôn nói xấu mình, bị Bắc Thiên Tâm đánh đến mức phải nghiến răng chịu đựng đó.

Y thở dài, thấp giọng hỏi: "Thi thể của huynh đệ trên chiếc thuyền chìm đã xử lý xong rồi chứ?"

"Huynh đệ nào vớt lên được cũng vớt lên cả rồi, chỉ là... không tìm thấy Đại Lưu."

Thiết Chùy bất lực nói.

Đại Lưu lúc ấy đứng bên cạnh rương thuốc nổ, gần như đã bị nổ tan xác, căn bản không thể tìm ra được.

"Chuyện nhà của anh ta đã sắp xếp đâu vào đấy cả chưa?" "Đâu vào đấy cả rồi, không chỉ Đại Lưu, người nhà của tất cả huynh đệ trên thuyền lúc ấy, cũng đã được nhận trợ cấp theo tiêu chuẩn."

Nói tới đây, Thiết Chùy còn ngẩng đầu lên nhìn Bắc Thiên Tâm.

Mặc dù lúc đó vẫn chưa tìm được thi thể của Bắc Thiên Tâm, nhưng lúc Quan Hạ Nhi viết danh sách cứu trợ, cũng tính cả cô ấy vào, đưa tiền trợ cấp cho muội muội mà cô ấy nhận nuôi.

Đường Tiểu Bắc thấy bầu không khí hơi bức bối, bèn nhìn về phía Đại Cường và chuyển đổi đề tài: "Đúng rồi, thủy quân chọn phe chưa?"

Kim Phi nghe vậy, cũng ý thức được đây chính là một vấn đề.

Thủy quân lúc trước vẫn luôn thuộc về sự quản lý trực tiếp của bộ Binh, hôm nay chư vương hỗn chiến, văn thư của bộ Binh e là cũng không đưa tới được.

"Theo ta biết thì vẫn chưa." Đại Cường nói: "Gần đây bọn ta luôn tìm kiếm và giải cứu ở những vùng phụ cận, cướp biển nước X đều bị dọa sợ, không dám tới Đông Hải, đành tụ tập ở Nam Hải và Bột Hải, nghe nói Trịnh tướng quân chuẩn bị đích thân dẫn quân đến đó.

Lão Ngũ nói, Trịnh tướng quân thứ nhất là phải đi tiêu diệt thổ phỉ, thứ hai chính là mượn danh nghĩa tiêu diệt thổ phỉ để né tránh việc chọn phe."

"Trịnh Trì Viễn đúng là một người thông minh!"

Kim Phi nghe vậy, không khỏi lên tiếng khen.

"Sao lại nói thế?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

"Hôm nay chư vương hỗn loạn, cuối cùng ai có thể đoạt được thiên hạ cũng khó nói trước được, chọn phe chính là đánh cược."

Kim Phi phân tích: "Toàn bộ Đại Khang chỉ có một đội thủy quân, cho dù cuối cùng ai làm Hoàng đế cũng phải cần thủy quân để canh gác vùng biển, Trịnh Trì Viễn không cần thiết phải chọn phe.

Nhưng lúc này không chọn phe không được, làm không khéo tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy anh ta là kẻ đón gió trở cờ, vì thế sẽ nhắm vào anh ta, thế nên Trịnh Trì Viễn trốn trên biển là biện pháp tốt nhất."

"Lúc trước thấy Lão Trịnh mắt to mày rậm trông ngốc nghếch, không ngờ lại có tâm nhìn như vậy." Đường Tiểu Bắc nói đùa.

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu không có tầm nhìn, thủy quân duy nhất của Đại Khang sao có thể rơi vào tay anh ta được?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui