Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Mấy người dùng nắp nồi bảo vệ Kim Phi và Bắc Thiên Tâm, rút về giữa boong thuyền.

Một nhân viên hộ tống nhặt ngọn đuốc mà Kim Phi đánh rơi xuống đất lên, ném đến lan can phía bên ngoài. Đồng thời giơ nắp nồi lên vọt tới bên cạnh lan can rồi nhìn lướt xuống.

Giây tiếp theo, sắc mặt của nhân viên hộ tống này lập tức. trở lên trằng bệch.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt của ngọn đuốc, anh ta nhìn thấy có vài con thuyền đánh cá nhỏ xuất hiện ở cách đó không xa, đang đến gần thuyền lớn.

“Mau, đánh chiêng đi! Có địch tập kích!”

Nhân viên hộ tống này hét lên. Keng keng keng! Tiếng chiêng dồn dập phá vỡ bầu trời đêm.

Chỉ nửa phút sau, Thiết Chùy chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng đã cầm hắc đao xông lên boong thuyền.

Thấy Kim Phi không sao, Thiết Chùy thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo Kim Phi vào trong khoang thuyền.

Nhưng vào lúc này, ở mũi thuyền truyền tới một tiếng nổ cực lớn.

Một nhân viên hộ tống nhanh chóng lao đến, ném một cây. đuốc xuống để kiểm tra tình hình.

“Không xong rồi, là cung nỏ hạng nặng!” Nhân viên hộ tống hét lên: “Có cung nỏ hạng nặng...”

Còn chưa kịp nói xong, thì có mấy mũi tên bay tới, trong đó có một mũi bắn đã trúng cổ của anh ta.

Nhân viên hộ tống nghiêng người rồi rơi xuống nước.

“Con mẹ nó, đốt lửa lên cho ông, ông đây muốn xem thử tên khốn kiếp nào dám lén lút bắn tên ông đây!”

Thiết Chùy tức đến mức giậm chân.

Từ sau khi gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, chỉ có bọn họ dùng cung nỏ hạng nặng để đánh người khác, chưa có ai dùng cung nỏ hạng nặng để đánh lại bọn họ cả!

Điều này khiến cho Thiết Chùy vô cùng bực bội.

“Lúc này mà còn châm lửa, sợ bọn chúng nhìn không rõ sao?”

Kim Phi đá Thiết Chùy một cái: “Có pháo hoa không, đi lấy một thùng ra đây!”

Sau khi lấy được pháo hoa, Kim Phi lập tức lấy diêm ra đốt.

Phụt! Tiếng pháo hoa rít lên bay vào không trung.

Nương theo ánh sáng của pháo hoa khi nổ tung, Kim Phi nhìn thấy phía thượng nguồn, khắp nơi đều là thuyền bè đủ kích thước.

Mấy chiếc thuyền gần đây gần như đã đến bên dưới thuyền chở hàng rồi.

“Mau, mau dập hết lửa lại, nhổ neo chèo lại phía sau!” Kim Phi cao giọng hô lên.

Lúc này địch ở trong tối, họ ở ngoài sáng. Nếu châm thêm lửa sẽ trở thành tấm bia để chúng bắn.

Ai biết có bao nhiêu kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối chứ?

Biện pháp duy nhất là cũng hòa mình vào bóng tối, sau đó dựa vào sự che chắn của bóng đêm để xuôi dòng xuống dưới. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi tầm bản của kẻ thù.

Thuyền trưởng đến sau đúng lúc nghe được lời Kim Phi, bèn nhanh chóng bố trí người nhổ neo.

Thiết Chùy cũng hiểu ra, vừa kêu người dập hết đuốc, vừa dẫn theo người đi tới bể xả.

Bể xả của chiếc thuyền này dài đến ba trượng, cần mấy. người mới có thể lay chuyển được.

Ngoài việc chèo thuyền, còn có thể tông vào những chiếc thuyền nhỏ đang ý đồ tiến lại gần.

Dưới sự tác động kết hợp của dòng nước chảy và bể xả. Thuyền chở hàng chậm rãi tăng tốc, trôi về phía hạ lưu.

Chèo thuyền như vậy là rất nguy hiểm, vì vậy sau khi trôi xuống được nửa tiếng đồng hồ, Kim Phi nghe thấy tiếng nước chảy trên mặt nước càng ngày càng xa, bèn bảo nhân viên hộ tống thu một bên bể xả lại, điều chỉnh cho thuyền chở hàng chạy từ từ, dựa vào mặt sông phía bắc rồi lại dừng lại.

Biện pháp này rất hiệu quả, lúc này thuyền chở hàng không có chút ánh sáng nào, cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối.

Kẻ địch mất dấu mục tiêu, cũng không mù quáng đuổi theo, lần lượt thả neo dừng lại trên mặt sông, chờ chỉ thị tiếp theo.

Kiên trì chống đỡ đến khi trời hừng sáng, Kim Phi nhìn xung quanh, tức đến mức suýt bật cười.

Đây không phải là trạm kiểm soát sao?

Hôm qua bận rộn cả một ngày trời, mà xuôi dòng trôi dạt có nửa giờ, đã trở lại điểm xuất phát rồi...

Điểm đáng sợ nhất là cách đó vài dặm cũng có vài con thuyền nhỏ đang trôi nổi, lúc này xuyên qua màn đêm mờ mịt đã có thể nhìn thấy thuyền chở hàng.

Trong đó có một chiếc thuyền nhỏ chèo đến bên bờ, một phủ binh nhảy xuống thuyền, chạy như bay về phía thượng du.

Không cần đoán, Kim Phi cũng biết là hắn ta đi báo tin.

Quả nhiên, trong vòng chưa đầy một giờ, mặt sông phía thượng du đã xuất hiện những chấm đen nhỏ dày đặc.

Mỗi một chấm đen nhỏ là một chiếc thuyền.

Điều khiến các nhân viên hộ tống bất ngờ là lần này bọn họ không nhìn thấy chiếc thuyền lớn nào giống như hôm qua cả, toàn bộ đều là những chiếc thuyền đánh cá rất nhỏ.

Kim Phi bỏ kính viễn vọng xuống, nặng nề thở dài.

“Xem ra bên kia có cao nhân tới rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui