Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Bị trộm á?"

Quan Hạ Nhi nghe vậy liền hoảng sợ, vội vàng chạy vào sân.

Hơn ba mươi quan tiền bán hổ đã bị Kim Phi tiêu hết 8 quan, hai mươi quan còn lại đổi thành bạc mang bên người.

Tất cả những gì còn lại ở nhà là một vài xâu tiền lẻ và vài món đồ không giá trị, mất cũng không có gì phải đau lòng.

Nhưng Kim Phi đã thay đổi ý định và giả vờ lo lắng, giao Quan Tiểu Nga cho Lâm Vân Phương rồi đi theo Quan Hạ Nhi.

Khóa cửa của nhà chính đã bị đập vỡ, căn phòng nhỏ đã bị lật tung lên.

Khi vào phòng, liền nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ôm một chiếc hộp rỗng, khóc rất thê lương.

"Tướng công, tiền dưới giường mất hết sạch rồi…”

"Chết tiệt!"

Kim Phi giả vờ tức giận, đấm một cái lên cửa.

Tiền là tiên là phật, nhất là trong thời đại ngày nay ai cũng đói, có quá nhiều người bí quá hóa liều, hôm nay có người ăn trộm, có thể ngày mai sẽ có người cầm dao đến cướp không chừng.

Vì vậy, người xưa có câu, của cải không nên để lộ ra ngoài là có lý của nó.

Nhưng Kim Phi giết hổ để lấy tiền thưởng là chuyện mà cả làng đều biết, dù muốn giấu cũng không được.

Không bằng tận dụng cơ hội này để giải quyết rắc rối.

“Chị dâu có nhìn ra kẻ trộm là ai không?”, Kim Phi hỏi.

Không có nhiều người biết hôm nay y và Quan Hạ Nhi đi chơi, cho nên người vào trộm có lẽ là người quen.

"Còn có thể là ai, Tạ Quang, tên khốn nạn đó ấy!"

Lâm Vân Phương nhanh chóng kể ra.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất để đào rau dại, nhưng phụ nữ sợ rằng sẽ có hổ ở núi sau, vì vậy Tiểu Ngọc và thím ba đã đưa họ đến chỗ Kim Phi để củng cố lòng can đảm của họ.

Vừa bước vào sân, đã đã thấy Tạ Quang và một người đàn ông đầu trọc không rõ danh tính chạy ra khỏi nhà chính với chiếc túi vải trên lưng.

Thấy các ổ khóa cửa đều bị đập phá, thím ba và mọi người liền hô bắt trộm.

Nhưng khi Trương Lương nghe thấy tiếng hét và chạy đến, Tạ Quang và tên trọc đầu đã bỏ chạy.

"Kim Phi, đừng lo lắng, Lương huynh nhất định sẽ đuổi được Tạ Quang trở về”.

Lâm Vân Phương vừa nói xong thì thấy Trương Lương và trưởng làng cầm gậy quay lại.

"Có đuổi kịp không?"

Những người phụ nữ xúm vào hỏi.

"Không, tên khốn Tạ Quang này chạy nhanh hơn thỏ.

Chúng tôi đuổi theo tới tận núi sau, hắn đã vào rừng già rồi”.

Trưởng làng run lên vì tức giận: "Ngay cả người trong làng cũng ăn trộm.

Nếu biết trước ta đã để nó chết đói rồi”.

Trên chiến trường năm đó, đội tuần tra do dân làng Tây Hạ thành lập đã gặp phải một trận phục kích của kẻ thù, và cha của Tạ Quang đã hy sinh trong trận chiến.

Sau khi đám trưởng làng giải ngũ, đều nể tình chiến hữu, hết lần này tới lần khác giúp đỡ Tạ Quang, nào ngờ hắn nhàn rỗi sinh nông nổi, trở thành một tên lưu manh không ai muốn dây vào.

"Một người, một kiếp, đến bước đường này đều là tự Tạ Quang tìm đến”.

Trương Lương không có chút cảm tình nào với Tạ Quang, nhìn Kim Phi: "Có mất gì không?"

"Ngoại trừ chuỗi đồng ta mang theo, tất cả tiền bán hổ đều bị tên khốn kiếp này cướp mất!"

Biết rằng kẻ trộm chính là Tạ Quang, Kim Phi mặt dày đổ thừa.

Kể cả khi Tạ Quang bị bắt về đây, mọi người cũng chỉ tin anh hùng đánh hổ là y, không phải đồ cặn bã kia mà chỉ nghĩ rằng gã đã đánh bạc hết mất tiền của y thôi.

"Kim Phi, cậu chờ đấy, ta sẽ đi đến ngọn núi phía sau, dù có đuổi tận chân trời, ta cũng sẽ bắt được tên đó về cho cậu!"

Khi Trương Lương nghe tin toàn bộ gia sản của Kim Phi đã bị đánh cắp, hắn rất nóng lòng cầm đao đi về phía núi sau.

"Lương ca, đừng hấp tấp”.

Kim Phi nắm lấy Trương Lương và nói: "Trong rừng có thể có hổ đấy, vì chút tiền mà mất mạng thì không đáng chút nào".

"Không phải là chút tiền đâu, mất rồi cậu sống sao đây?"

"Nếu hết tiền, ta có thể kiếm thêm.

Đừng quên, ta vẫn có thể đi săn, vì vậy ta sẽ không bị đói”.

Kim Phi tự tin nói.

Chỉ là hơn hai mươi lượng bạc, chưa kể là y không hề bị mất thật, cho dù có mất y cũng sẽ không quan tâm.

"Haizzz!"

Người trong cuộc đã nói như vậy, Trương Lương không thể nói được nữa, đành phải thở dài thườn thượt.

"Trưởng làng, đã bắt được vợ Tạ Quang rồi, ông xem xử lý thế nào!"

Một số nam thanh niên xô ngã một phụ nữ.

Đó là cô gái mà Tạ Quang chọn từ đội đưa dâu vài ngày trước.

Chỉ mới vài ngày mà trông đã rõ là thảm, mắt trái tím bầm, mặt mày sưng tấy.

Khi đó, trên người vẫn còn một chiếc áo vá, bây giờ chỉ mặc một chiếc quần và áo lót đơn giản, chân để trần.

Bị đẩy vào sân, cô ấy sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.

"Trưởng làng, như này là như nào?"

Kim Phi cau mày hỏi.

Y ghét Tạ Quang, nhưng không liên quan gì đến cô gái trước mặt.

“Từ xưa đến nay, cha nợ con trả, phu nợ phụ trả là chuyện thường”.

Trưởng làng nói: "Tạ Quang đã bỏ trốn.

Tất nhiên là vợ hắn phải trả nợ.

Cậu nói xem, giờ đưa lên quan hay làm sao?"

"Các vị đại ca, xin tha cho tôi, tôi không biết gì cả”.

Ngay khi nghe tin mình sắp bị dẫn lên quan phủ, cô gái tái mặt vì sợ hãi.

Người bình thường như cô ấy, một khi vào phủ, không bị chết đói trong ngục thì cũng bị tống vào nhà chứa.

"Tôi thực sự không biết gì cả.

Ngày thành hôn, Tạ Quang đã đánh tôi một trận, rồi cướp sáu đồng tôi mang từ nhà bố mẹ đẻ theo để đánh bạc.

Ngày hôm sau, lại cướp quần áo của tôi đi, sau đó liền không trở lại nữa…”

Cô gái vừa khóc vừa nói: "Các vị đại ca, xin lãy tha cho tôi, tôi thực sự không biết gì cả".

Cũng là người đáng thương, Kim Phi thở dài nhìn trưởng làng: "Oan có đầu nợ có chủ, Tạ Quang phạm lỗi liên quan gì đến cô ta chứ? Trưởng làng, thả cô ta đi đi”.

"Cậu nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi”.

Kim Phi không biết phải làm gì với một cô gái vô tội đây.

"Cám ơn trưởng làng, cám ơn đại ca!"

Sợ rằng Kim Phi sẽ đổi ý, cô gái quỳ lạy, rồi đứng dậy và bỏ chạy.

"Được rồi, mọi người về đi, làm việc của mình đi, Tiểu Ngọc, mấy hôm nữa đừng vào sau núi nữa, đi hái rau ở bờ sông đi”.

Trưởng làng xua tay để giải tán dân làng đến hóng hớt.

"Tiểu Phi, cậu về khuyên nhủ Hạ Nhi đi, đừng khóc nữa hại thân”.

Lâm Vân Phương chỉ vào phòng trong và kéo Trương Lương đi.

Quan Hạ Nhi không biết Kim Phi mang theo bạc trước khi đi ra ngoài, cô thật sự cho rằng tiền đã mất hết, ngồi trong phòng đau lòng chết đi sống lại.

Tiểu Nga nhìn thấy tỷ mình khóc và cũng khóc theo.

Kim Phi liếc nhìn ra ngoài và xác nhận rằng mọi người đã đi hết, lấy thỏi bạc từ trong túi ra và đặt lên bàn.

Bạc thật sự rất hữu dụng, Quan Hạ Nhi ngừng khóc ngay lập tức, kéo Kim Phi hỏi chuyện gì đang xảy ra.

...

Cách đó hàng chục dặm, Tạ Quang và tên đầu trọc trồi ra khỏi rừng.

Nhìn lại và xác nhận không có ai đuổi theo, hai người ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

"Đáng tiếc, chưa kịp ngủ với vợ mới cưới”.

Tạ Quang lẩm bẩm mở túi vải đổ ra một đống tiền đồng.

Có quá nhiều người đã nhìn thấy gã ăn trộm đồ, vì vậy đừng nghĩ đến việc quay lại làng Tây Hạ nữa.

"Có tiền, muốn ngủ với cô nào mà chẳng được? Thả con săn sắt bắt con cá rô”.

Tên đầu trọc kéo đống tiền đồng: "Thật tiếc khi không tìm thấy bạc của tên đó, nếu không chúng ta đã phát tài rồi”.

"Cậu ba, thằng đó nhất định giấu bạc trên người”.

Một tia hung ác lóe lên trong mắt Tạ Quang: "Hay huynh trở về gọi một ít huynh đệ, ban đêm chúng ta quay lại một chuyến?"

"Bỏ đi, chúng ta tiêu hết vài đồng tiền này rồi hẵng hay”.

Tên đầu trọc nói: "Có khi chúng ta may mắn, chẳng cần phải tìm đến tên đó làm gì”.

"Đúng thế đúng thế”.

Tạ Quang gật đầu rồi đi theo tên đầu trọc vào trong khe núi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui