"Chiếm đóng Xuyên Thục trước khi Kim Phi trở về ư?" Gada cau mày, cân nhắc lợi hại trong đó.
"Đại vương, hiện tại phòng bị Xuyên Thục trống không, đây. là cơ hội tốt nhất để tấn công, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng tai"
Phùng tiên sinh nói: "Đại quân của chúng ta đã đến đây, cũng không thể tay không trở về mà? Cho dù chúng ta không thể chiếm được Xuyên Thục, cũng có thể cướp bóc một phen, cướp lại chi phí quân sự lần này chứ?"
Nhiều năm trước cao nguyên liên tục nội chiến, quốc lực suy yếu, để phát động chỉnh phạt về phía Đông lần này, dường như đã vét rỗng hết của cải, cứ rút lui như vậy, đừng nói là Phùng tiên sinh không cam tâm, mà Gada cũng không cam tâm.
Nghe Phùng tiên sinh nói như vậy, tim Gada đập nhanh, nói: "Tiên sinh có kế hoạch gì, nói cho ta biết kế hoạch của ngươi đi!"
"Ta cho rằng chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa..."
Phùng tiên sinh đi tới trước bản đồ hành quân, nói cho Gada về kế hoạch của mình.
Phùng tiên sinh định chờ khi nội chiến ở Đại Khang trở nên nghiêm trọng hơn mới ra tay, nhưng bây giờ nghe nói Kim Phi vẫn chưa chết, ông ta không dám đợi thêm nữa, quyết định ra †ay càng sớm càng tốt.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Phùng tiên sinh, Gada ra lệnh cho đại quân xuất phát vào buổi trưa ngày hôm đó, xông về phía Xuyên Thục.
Mạnh Thiên Hải canh giữ thành Tây Xuyên đã phái người chú ý đến động tĩnh của Gada, khi phát hiện động tĩnh, lập tức tuyên bố thành Tây Xuyên tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đồng thời thông báo tin tức cho Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa.
Thành Tây Xuyên là đại bản doanh của Khánh Hâm Nghiêu, biết Gada đến xâm phạm, Khánh Hâm Nghiêu lập tức chuẩn bị đưa người trở về giải cứu Xuyên Thục.
Nhưng ai ngờ Tân vương vận luôn co đầu rụt cổ ở trong thành không dám ló đầu ra, phát hiện Khánh Hâm Nghiêu muốn đi đã lập tức điều binh khiển tướng chặn đứng đường rút lui của anh ta.
Các quyền quý ở Đại Khang nhận được tin của Tương vương cũng không thể ngồi yên.
Những quyền quý đánh nhau quyết liệt trong mấy tháng trước đã dừng chiến trong vài ngày ngắn ngủi, cùng đưa mắt nhìn về phía Xuyên Thục và đất Ngô.
Gada vừa mới vượt qua biên giới, cách lúc chiến đấu vẫn còn sớm, thuyền viện binh do Trịnh Phương lãnh đạo lại đang bị mắc kẹt không thể di chuyển ở trên sông bởi thủ đoạn xảo. quyệt của Tương vương, Khánh Hâm Nghiêu cũng bị Tân vương ngăn chặn không thể quay về, mà nơi đám quyền quý tập trung chú ý vẫn là đất Ngô.
Ở vịnh sông nhỏ, Kim Phi không biết hành tung của mình đã bị lộ, mấy ngày gần đây, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, y đều chạy lên boong thuyền nhìn về phía Tây, hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy Mãn Thương.
Hôm đó vừa mới lên boong thuyền, đã nhìn thấy hai nhân viên hộ tống ép một người đàn ông bị trói gô cổ và tréo tay ra sau lên thuyền.
Mấy ngày gần đây, trình thám của Ngô vương vẫn luôn hoạt động ở xung quanh, thỉnh thoảng nhân viên hộ tống cũng bắt được một hai người về, Kim Phi không coi trọng chuyện này, cầm ống nhòm đứng trên mũi thuyền.
Nhưng ai ngờ không lâu sau, Thiết Chùy dẫn theo một người đàn ông đi tới.
"Tiên sinh, vị huynh đệ này là mật thám của Cửu công chúa, có chuyện muốn báo cáo với ngài."
"Xác nhận thân phận chưa?" Kim Phi nghe vậy, buông ống nhòm xuống.
"Đã xác nhận rồi, là người của Cửu công chúa." Thiết Chùy gật đầu.
"Ngươi có chuyện gì sao?" Kim Phi nhìn về phía đối phương.
"Tiên sinh, ngài đã bị lộ rồi!" Mật thám đi thẳng vào vấn đề.
"Cái gì?" Thiết Chùy kinh ngạc: "Làm sao bọn họ phát hiện ra tiên sinh được?"
Trước khi xông qua trạm kiểm soát, Kim Phi luôn cố gắng chờ ở trong khoang thuyền, hiếm khi ra ngoài, cho đến bây giờ, hầu hết thủy thủ trên thuyền đều không biết thân phận thật của Kim Phi.
Sau khi xông qua trạm, mặc dù Kim Phi xuất hiện thường xuyên hơn, nhưng người trên thuyền vẫn chưa xuống thuyền, dường như không tiếp xúc với người ngoài, sao có thể bị lộ được?
Thiết Chùy nghĩ không ra.