Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Bây giờ mới khởi động, lát nữa sẽ nhanh hơn."

Kim Phi mỉm cười ra hiệu cho nhân công trên thuyền thêm than đá.

Nhân công trên thuyền lập tức xúc vài xẻng than vào đó, trong khi hai người gần đó vừa la hét vừa lay chuyển bẽ thổi gió.

Phụt! Phụt...

Những làn khói trắng bốc ra từ đầu máy hơi nước, tiếng động càng lúc càng lớn, vận tốc ngày càng cao, tốc độ thuyền cũng càng lúc càng nhanh.

"Cái này... cái này..."

Hồng Đào Bình đứng trên boong thuyền, nhìn mũi tàu xô sóng biển đẩy ra bọt nước, vẻ mặt vô cùng khó tả.

Trước đây Kim Phi nói, từ Đông Hải về tới Kim Xuyên chỉ cần mấy ngày, Hồng Đào Bình hoàn toàn không tin nhưng bây giờ anh ta lại tin rồi.

Lúc này tốc độ của con thuyền gần như ngang bằng với tốc độ của ngựa chiến chạy trên đất liền, hơn nữa còn đang tăng tốc, hiển nhiên tốc độ hiện tại chưa phải là tốc độ tối đa của nó.

Điều quan trọng nhất là máy sẽ không mệt mỏi, chỉ cần thêm củi thêm nước là có thể hoạt động liên tục.

Xèo!

Van an toàn trên nồi đun nước bị hơi nước mở ra, Kim Phi vội bảo nhân viên hộ tống giảm tốc độ xuống.

“Các ngươi nên chú ý đến thước đo này, thông thường khi đốt lửa phải giữ thước đo này nổi trong khoảng xanh lá, khi thước đo tụt xuống thì cho thêm củi, khi thước đo tới mức đỏ thì van này sẽ bắt đầu bốc hơi, phải vặn tắt lửa, nhớ kỹ chưa?"

Mặt Kim Phi nghiêm nghị giải thích với nhân công trên thuyền đang kéo bễ thổi gió: "Ta sẽ sắp xếp người kiểm tra thường xuyên, nếu thấy thao tác của các ngươi vi phạm quy định, một lần trừ năm ngày công, nếu có lần thứ hai thì đuổi ngay!"

Thực ra, cái van này chỉ là một van cảnh báo, Kim Phi cũng thiết kế một cái van giảm áp khác, để đảm bảo độ an toàn của nồi đun nước ở mức an toàn cao nhất.

Nhưng để tránh cho nhân công trên thuyền sơ suất bất cẩn, y đã cố ý nói quá lên một chút.

Nồi đun nước quá quan trọng, một khi nổ tung sẽ là một sự cố lớn về mặt an toàn, nhất định phải giao vào tay người của mình, cho nên Mãn Thương phải trả giá đắt mới tìm được vài nhân viên hậu cần đến làm công việc này.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, từ khi chuyện của đầu bếp và Ngụy Lão Tam xảy ra, Kim Phi đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Để đảm bảo an toàn ở mức tối đa, Kim Phi còn chọn ba nữ học trò ở chỗ Mãn Thương, để thay phiên nhau làm người giám sát lớp nồi đun nước.

Xuyên Thục là thánh địa nghỉ dưỡng được nhiều người khao khát, tưởng rằng người Xuyên Thục chỉ biết hưởng thụ, nhưng người Xuyên Thục cũng là người chăm chỉ nhất trong đám người.

Những gian khổ mà đại quân phố núi ở kiếp trước phải đối mặt nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường.

Đây chính là trường hợp của những nhân công trên thuyền này, họ đều đến từ làng Tây Hà và làng Quan Gia, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, không qua được bài kiểm tra và không thể tham gia đội hộ tống, nên chỉ có thể làm công việc khuân vác ở thương hội.

Tuy tiền công khuân vác của Kim Phi không thấp nhưng lại thấp hơn nhiều so với những nhân viên hộ tống phải làm nhiệm vụ liều lĩnh bất cứ lúc nào.

Bây giờ Kim Phi đã trả cho họ mức lương gấp đôi nhân viên hộ tống, họ đều rất hài lòng và trân trọng công việc hiện tại.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kim Phi, mấy nhân công trên thuyền liên tục gật đầu.

Nồi đun nước ổn định và tốc độ tàu cũng dần ổn định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui