Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Cửu công chúa nói: “Làm phiền tỷ tỷ lại đi thúc giục bọn họ một chút, phải chuyển hết trong vòng nửa giờ, nếu không chuyển được hết, thì hãy dùng lựu đạn cho nổ tung hang động!”

“Cho nổ sao?” Quan Hạ Nhi sửng sốt. “Đúng vậy, cho nổ tung!”

Cửu công chúa nói tiếp: “Phu quân thông minh như vậy, nhất định có thể tìm ra cách đối phó với kẻ địch. Đợi khi chàng ấy quay về, chúng ta sẽ có thể giành lại làng.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, kẻ địch rất khó để đào ra được hang động đã bị sụp đổ, cho dù đào ra được cũng không sao, cũng chỉ có vàng bạc mà thôi, bọn chúng cướp ởi rồi, về sau chúng ta cướp lại là được!”

Đây cũng là nguyên nhân Cửu công chúa ưu tiên sắp xếp di dời vũ khí đi trước.

Nếu vũ khí bị địch cướp đi, có thể sẽ lấy chúng để đối phó lại bọn họ, nhưng vàng bạc thì không sao, kẻ địch cướp đi rồi cũng chỉ là gánh nặng. Đợi khi Kim Phi quay về, vẫn có thể cướp lại như thường.

“Đúng rồi tỷ tỷ, đồ đạc ở phòng thí nghiệm đã chuyển đi hết chưa?” Cửu công chúa lại hỏi.

Khi Kim Phi ở nhà, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ, thì thời gian còn lại hầu như đều ở phòng thí nghiệm. Bên trong có quá nhiều tài liệu, thiết bị và công cụ.

Trong mắt Cửu công chúa, những thứ này còn quan trọng hơn cả vũ khí và khôi giáp.

“Sau đợt tập kích lần trước, nóc nhà của phòng thí nghiệm bị thiêu rụi, ta đã bảo Chu Cẩm chuyển hết đồ đạc ở bên trong đi rồi” Quan Hạ Nhi đáp: “Những thứ này đầu được đưa đi cùng với vũ khí.”

“Vậy thì tốt” Cửu công chúa lúc này mới yên tâm gật đầu: “Còn có cả đồ ở xưởng dệt, xưởng Thủy Ngọc, xưởng chế luyện, xưởng xi măng đá vôi nếu có thể mang đi được thì mang hết đi, không mang đi được thì phải tiêu hủy, tuyệt đối không được để chúng rơi vào tay của kẻ địch!”

“Được, lát nữa ta sẽ đi tìm trưởng làng bố trí người đi đặt bom”

Mặc dù Quan Hạ Nhi rất đau lòng, nhưng cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ.

Cửu công chúa đang định nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy làn khói đen cuồn cuộn bốc lên ở phía đông bắc.

Ngay sau đó, từng tiếng nổ nặng nề liên tục truyền tới. “Chuyện gì vậy?” Quan Hạ Nhi dừng chân lại, cau mày hỏi.

Cửu công chúa lập tức cầm kính viễn vọng lên nhìn qua bên đó.

Một lát sau, sắc mặt Cửu công chúa tràn đầy kích động hỏi: “Tỷ tỷ, ngoại trừ Lão Ưng và Từ Quý, tỷ còn sắp xếp người khác ở núi Khôi Lang sao?”

“Không có.” Quan Hạ Nhi vừa lấy kính viễn vọng của mình ra, vừa tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Tỷ tỷ, tỷ nhìn đi rồi sẽ biết!” Cửu công chúa kích động đến nỗi nói không còn lưu loát.

Quan Hạ Nhi điều chỉnh xong tiêu cự, nhắm chuẩn về phía làn khói đen.

Giây tiếp theo, cô đã biết tại sao Cửu công chúa lại kích động như vậy rồi.

Cô nhìn thấy dưới chân núi Khôi Dương khắp nơi đều là lửa cháy rừng rực, đội quân tiên phong của kẻ địch người ngã ngựa đổ vô cùng hỗn loạn.

Lửa lớn dữ dội như vậy, phạm vi lại rất lớn, hiển nhiên là có người đã đốt thùng dầu hỏa của kẻ địch.

Khinh khí cầu dựa vào việc đốt cháy dầu hỏa để bay lên không trung. Không có dầu hỏa, khinh khí cầu của kẻ địch có nhiều hơn nữa cũng chỉ là vật trang trí.

Điều này đối với làng Tây Hà đang chìm trong nhiều mối nguy hiểm mà nói, tuyệt đối là một niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn.

“Vũ Dương, là muội sắp xếp người ở núi Khôi Lang sao?” Quan Hạ Nhi vô thức hỏi.

Hỏi xong mới nhận ra bản thân đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.

Nếu Cửu công chúa bố trí người vậy lúc nãy đã không hỏi mình như vậy rồi.

Nhưng Cửu công chúa cũng không để ý, quay đầu lại gọi: “Thấm Nhi, sắp xếp người đi gọi Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu tới đây!”

Bây giờ trong làng ngoại trừ cô ấy và Quan Hạ Nhị, thì chỉ có Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu là có thể sắp xếp nhân viên hộ tống đi làm nhiệm vụ.

Thiết Ngưu và Tiểu Ngọc vốn đang ở gần đó, nên rất nhanh đã tới rồi.

“Điện hạ, người tìm bọn ta sao?”

“Các người cho người mai phục ở núi Khôi Dương à?” Cửu công chúa hỏi thẳng.

“Không ạ” Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu cùng lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui