Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Hơn nữa lúc ném cũng không giống trước.

Trước đó khi khinh khí cầu của kẻ địch bay tới, chúng chỉ tiếc không ném hết một lượt, bây giờ bọn chúng mỗi lần ném một vò dầu hỏa là phải thò người ra nhắm.

Hơn nữa khinh khí cầu trên bầu trời càng ngày càng ít.

Tất cả đều chứng minh nhóm Tiểu Ngọc không nói dối, kẻ địch thật sự sắp hết dầu hỏa rồi.

Phát hiện điều này, nhóm nhân viên hộ tống lập tức lấy lại tinh thần.

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trong pháo đài phe ta mặc dù đã bị thiêu rụi, mấy trận địa có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá cũng đã bị đốt, nhưng làng Tây Hà đã có thể sản xuất hàng loạt cung nỏ hạng nặng và xe băn đá từ lâu, trong làng cũng còn tồn kho không ít.

Pháo đài đều được xây bằng gạch, mấy vò dầu hỏa đốt không được, đến khi ngọn lửa tắt, bọn họ đuổi kẻ địch đi, trang bị lại cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá là có thể sử dụng như bình thường.

Chỉ cần kẻ địch không có khinh khí cầu, trận chiến này bọn họ vẫn có niềm tin chiến thắng!

Nhưng vấn đề bọn họ có thể nghĩ tới, Phùng tiên sinh sao có thể không nghĩ tới chứ?

Thế nên sau khi khinh khí cầu đuổi nhân viên hộ tống ra khỏi pháo đài, việc đầu tiên làm không phải là chiếm lĩnh, mà là đập tường.

Phá hoại luôn dễ dàng hơn xây dựng, mặc dù tường chịu lực của pháo đài đều được làm từ xi măng và đá, nhưng cũng không chịu nổi lực phá hủy của đối phương người đông thế mạnh.

Từng tòa pháo đài ầm ầm sụp đổ dưới những nhát búa nên xuống.

Việc này Cửu công chúa cũng không ngờ tới.

Bây giờ nhân viên hộ tống và nữ công nhân có thể ra chiến trường của làng Tây Hà cộng lại cũng không tới một ngàn người, mà kẻ địch có tới mấy ngàn, hơn nữa đều là những cựu binh đã trải qua sa trường!

Mất đi sự che chở của pháo đài, cho dù Thiết Ngưu kịp thời dẫn quân chạy về, bọn họ cũng rất khó mà bảo vệ được làng!

Sau khi khinh khí cầu nổ, kẻ địch lập tức phát động tổng tấn công vào làng Tây Hà.

Cuộc chiến đấu vừa mới bắt đầu đã vô cùng ác liệt!

Pháo đài bị phá, trận địa có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá bị đốt, nhân viên hộ tống lại không chiếm ưu thế về số người, dần dần bị đánh lui.

Tận mắt thấy vòng phòng thủ của nhân viên hộ tống đã phải lui đến cửa làng, Quan Hạ Nhi đứng ngồi không yên, cô đội mũ lên, chuẩn bị ra khỏi hầm trú ẩn.

"Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?" Cửu công chúa kéo Quan Hạ Nhi lại.

"Còn có thể làm gì nữa? Người xấu đã đánh tới cửa rồi, đương nhiên là đi đánh giặc!" Quan Hạ Nhi nói.

"Một mình tỷ là thân con gái, đánh được gì chứ?" Cửu công chúa kéo Quan Hạ Nhi lại, không chịu buông tay.

"Vũ Dương, đương gia đã sớm nói với muội rồi mới đúng, phái nữ cũng có thể làm nên việc lớn, là thân con gái thì sao? Muội nhìn thử xem bây giờ trong nhóm người xông lên phía trước, có bao nhiêu nữ nhân viên hộ tống?"

Quan Hạ Nhi chỉ phía xa nói: "Còn những nữ công nhân do Đông Đông chỉ huy nữa, các cô ấy cũng là thân con gái, nhưng các cô ấy có ai rút lui đâu?"

"Ta..." Cửu công chúa vốn luôn có tài đối đáp, lại bị Quan Hạ Nhi chặn họng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng tỷ tỷ là trụ cột trong làng, không thể tùy tiện lao vào nguy hiểm! Lúc đánh giặc thì tướng quân sẽ đích thân ra tiền tuyến ư?"

"Vũ Dương, ta biết muội đang lo lắng cho ta, nhưng bây giờ người xấu cũng đánh tới cửa rồi, đương gia không có ở đây, nhóm Lương ca Thiết Ngưu cũng không ở đây, trong làng phải có một người đứng đầu chịu đứng ra mới được."

Quan Hạ Nhi nói: "Chẳng phải muội vừa mới nói ta là trụ cột trong làng sao? Lúc này trụ cột nên đứng ral"

Nói xong, cô thoát khỏi sự lôi kéo của Cửu công chúa, sải bước ra khỏi hầm trú ẩn.

"Châu Nhi, ngươi đi cùng đi, cho dù như thế nào cũng phải bảo đảm tỷ tỷ an toàn!"

Cửu công chúa bất lực nói.

Cô ấy biết, Quan Hạ Nhi đi ra ngoài lúc này sẽ có tác dụng rất lớn trong việc nâng cao tinh thần.

Nhưng tình hình lần này thực sự quá nguy hiểm, cô ấy cũng thật sự rất lo lắng cho Quan Hạ Nhi.

Châu Nhi do dự một lúc, nhưng thấy Thấm Nhi gật đầu với mình, cuối cùng vẫn đồng ý, chạy ra khỏi hầm trú ẩn theo kịp Quan Hạ Nhi.

Ở cửa làng, nhóm nhân viên hộ tống thấy Quan Hạ Nhi đi ra, tinh thần quả thực phấn chấn lên rất nhiều.

Quan Hạ Nhi không chỉ dẫn theo đội cận vệ, còn mang tới một rương chứa một ít lựu đạn bỏ túi dự trữ trong làng, phân phát cho các nhân viên hộ tống.

Nhưng do số lượng của kẻ địch quá nhiều, sau khi dùng hết lựu đạn, kẻ địch lại nhào tới lần nữa, càng tấn công hung hãn hơn!

Ngay lúc Quan Hạ Nhi chuẩn bị ra lệnh rút lui trở về làng, đăng sau kẻ địch đột nhiên truyền tới tiếng trống trận nặng nề!

"Phu nhân, chúng ta có viện binh tới giúp rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui