Khi thuyền gặp nạn quay đầu, thuyền hơi nước không dám bỏ chạy, nguyên nhân chủ yếu là sợ thuyền từ thượng nguồn bốc cháy sẽ không kịp thoát ra ngoài.
Thể tích thuyền cứu sinh nhỏ, tránh cũng tiện, hoàn toàn không lo lăng.
Dưới sự giám sát của nhóm nhân viên hộ tống, chiếc thuyền cứu sinh đã cải tạo được cần cẩu thả xuống nước.
Thiết Chùy tình nguyện đích thân làm người lái thử thuyền cứu sinh. Bạ𝓷 đa𝓷g đọc 𝒕ruyệ𝓷 𝒕ại { 𝒯r ù𝓂𝒯ruyệ𝓷.𝙑N }
“Cách chuyển hướng và tăng giảm tốc độ mà ta dạy, người đều nhớ rõ rồi chứ?”
Kim Phi vịn lan can hỏi. “Tiên sinh yên tâm, đã nhớ rõ rồi”.
Thiết Chùy ngẩng đầu lên xua tay, tỏ ý nhân viên hộ tống khởi động máy hơi nước.
Khi nhân viên hộ tống kéo ống bễ, động cơ hơi nước loại nhỏ kêu vo vo, con thuyền bắt đầu di chuyển về phía trước, sau đó ngày càng nhanh hơn.
Chưa đầy một phút, thuyền cứu sinh đã chạy được hàng trăm mét, còn đang tiếp tục tăng tốc, để lại vệt sóng trắng xóa sau đuôi.
“Sao lại nhanh như thế?”, Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên hỏi.
“Nếu không vì thời gian cấp bách, ta có thể làm được cái nhanh hơn”, Kim Phi tự tin nói.
Vật liệu dùng để chế tạo máy hơi nước nhỏ lần này đều là những thứ còn sót lại từ việc chế tạo máy hơi nước lần trước, cộng thêm thời gian eo hẹp, tay nghề tương đối thô.
Nếu cho Kim Phi đủ thời gian, y chắc chắn có thể làm tốt hơn.
“Tướng công, chàng giỏi quá”.
Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay Kim Phi, nũng nịu hỏi: “Thuyền lớn cũng có thể chạy nhanh thế sao?”
Trước đó cô ấy cảm thấy chiếc thuyền này đã rất nhanh rồi, nhưng so với thuyền cứu sinh thì thuyền chở hàng này quá chậm.
“Không được!", Kim Phi nói: “Thuyền chở hàng lớn quá, không chạy nổi”.
Tốc độ của thuyền chở khách hay tàu sân bay ở kiếp trước cũng không phải là quá nhanh.
Một là thuyền lớn như thuyền chở khách có thể tích cực kỳ lớn, muốn chúng đi nhanh cần phải có động lực cực lớn.
Hai là một khi gặp nguy hiểm, nếu tốc độ quá nhanh thì gặp nguy hiểm sẽ không kịp tránh.
Thế nên thuyền kiểu lớn ở kiếp trước gần như không yêu cầu về tốc độ.
Nhưng ca-nô thì khác.
Kiếp trước, Kim Phi từng đọc được trên tin tức là những kẻ buôn lậu ở một số thành phố ven biển phía Nam thường cải tiến ca-nô để trốn sự truy đuổi của hải quan.
Sau khi cải tạo, ca-nô giống như bay trên mặt nước nên được người dân ở đó gọi là “Thuyền bay”.
Nhiều thuyền bay có thể dễ dàng chạy được một hai trăm thước, tốc độ tối đa thậm chí có thể hơn hai trăm kilomet một giờ.
Vài chiếc thuyền đua chuyên nghiệp, tốc độ cao nhất thậm chí đạt đến ba trăm kilomets mỗi giờ.
Nhưng Kim Phi chưa từng nghe nói vận tốc tàu sân bay của ai có thể cao đến thế.
Ngay cả một trăm kilomet một giờ cũng không có chứ đừng nói là ba trăm kilomet.
Về cơ bản, tốc độ tối đa của tàu sân bay cũng không hơn kém xe điện Yadi là mấy.
Ngoài tốc độ nhanh, chuyển hướng của ca-nô cũng rất linh hoạt.
Thuyền cứu sinh chạy được mấy trăm mét thì thấy một chiếc thuyền lửa đang trên mặt nước, họ giảm tốc độ lại gần, nhân viên hộ tống ở đầu thuyền lấy ống thép dài đã chuẩn bị sẵn ra đẩy mạnh vào trên thuyền nhỏ.
Thuyền lửa vốn dĩ là lao thẳng đến thuyền lớn, sau khi bị đẩy một cái, hướng đi cũng bị lệch, trôi vào bờ theo dòng nước.
“Thành công rồi”.
Thiết Chùy chuyển hướng, lái thuyền cứu sinh quay về dưới thuyền lớn.