Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Khánh Mộ Lam mới vừa nãy còn đang thắc mắc tại sao Kim Phi lại để cho thuyền lớn đi về phía thượng nguồn, thì bây giờ cô ấy đã hiểu.

Hôm nay là gió đông bắc, khinh khí cầu bay lên từ thượng nguồn, vừa vặn có thể bay đến bến tàu.

Đội bay cũng sớm đã chuẩn bị xong, theo mệnh lệnh của Kim Phi, từng chiếc khinh khí cầu lần lượt cất cánh, bay về phía bến tàu.

Bến tàu và đỉnh Song Đà là một trong những nơi náo nhiệt nhất ở phía Đông Kim Xuyên. Sau khi Phùng tiên sinh đánh tới, nhiều người dân xung quanh đã trốn vào trong các dãy núi ở ven bờ sông Gia Lăng.

Thấy khinh khí cầu, nhiều người dân đều chỉ lên trời mà chửi măng.

Nhưng sau tiếng chửi mắng, thì có người dân nhận ra có gì đó không đúng.

“Đừng mắng nữa, hình như đó là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn đấy!”

“Ồ, đúng thật là như vậy!”

“Không phải tiêu cục Trấn Viễn đã không còn khinh khí cầu rồi sao?”

“Trước khi ta vào núi nghe nói Kim tiên sinh đã trở về từ Đông Hải rồi, nhất định là do tiên sinh mang về!”

“Không phải ta nghe nói tiên sinh đã gặp nạn ở Đông Hải rồi sao?”

“Tất cả chỉ là tin đồn, tiêu cục Trấn Viễn đã bác bỏ từ lâu rồi!"

“Kho khinh khí cầu của làng Tây Hà đã bị kẻ phản bội cho nổ tung, cho nên người xấu mới dám đến tấn công bến tàu và đỉnh Song Đà. Trừ khi Kim tiên sinh quay về, chứ nếu thì không tiêu cục Trấn Viễn lấy đâu ra nhiều khinh khí cầu như vậy chứ?”

“Có lý. Nếu có, bọn họ đã lấy ra dùng từ lâu rồi!”

“Kim tiên sinh sắp trở về rồi sao? Thật tốt quá rồi!”

“Cuối cùng Kim tiên sinh cũng đã trở lại, lần này đánh bọn người xấu đi, chúng ta nhất định phải viết một một bức thư liên

danh, khẩn cầu tiên sinh đừng rời khỏi Kim Xuyên nữa!”

“Đúng vậy, tiên sinh chính là đá trấn sơn của Kim Xuyên chúng ta mài”

Nhìn khinh khí cầu trên bầu trời, nhiều người dân xúc động đến rơm rớm nước mắt.

Dựa vào sức ảnh hưởng mà bến tàu và đỉnh Song Đà mang lại, cuộc sống của bọn họ ngày càng trở lên tốt hơn. Nhưng mới được vài ngày tốt lành, Phùng tiên sinh đã dẫn người đến tấn công rồi.

Toàn bộ Kim Xuyên lập tức trở lên vô cùng hỗn loạn.

Lúc này rất nhiều người mới hiểu ra được tâm quan trọng của Kim Phi.

Kim Phi không cần làm gì, chỉ cần y ở Kim Xuyên thì không có ai dám tới Kim Xuyên gây chuyện.

Người dân đưa mắt nhìn phi thuyền bay đi. Giây lát sau, phía bến tàu lập tức truyền tới tiếng nổ dày đặc.

Nhân viên hộ tống đã quá quen thuộc với địa hình ở xung quanh khu vực bến tàu. Chỗ nào có thể bố trí được cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, bèn ném lựu đạn ở chỗ đó.

Máy hơi nước đã dừng hoạt động, thuyền lớn xuôi theo dòng nước chậm rãi cập bến.

Sau trận ném bom, Thiết Chùy phái hai đội nhân viên hộ tống lên bờ bằng thuyền cứu sinh, dọn dẹp sạch sẽ khu vực gần bến tàu. Sau khi xác nhận đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch ở xung quanh, mới để thuyền lớn cập bến.

“Cuối cùng cũng trở lại rồiỊ”

Kim Phi bước lên bến tàu dưới sự vây quanh của các nhân viên hộ tống, trong lòng tràn ngập xúc động.

Lúc đó khi rời đi, y đã bảo đảm với Cửu công chúa rằng sẽ quay về trước khi cô ấy sinh con.

Nhưng ai ngờ giữa chừng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mấy trăm nhân viên hộ tống đi theo y tới Đông Hải, nay chỉ còn sót lại ba người y, Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm.

Khi y đi, Đại Khang đang có xu thế ngày càng tốt hơn. Lúc này lại xảy ra chiến tranh liên miên, các vương đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Thổ Phiên, Đảng Hạng, Đông Man cũng rục rịch hành động.

Nhìn làn khói dày đặc từ đỉnh Song Đà bốc lên, Kim Phi lắc đầu rũ bỏ tạp niệm trong lòng, lạnh lùng nói: “Thiết Chùy, sắp xếp mười khinh khí cầu đi chi viện cho đỉnh Song Đà, thông báo cho Hắc Chuẩn nhanh chóng trở về làng để tiếp viện!”

Khoảng cách đường thẳng từ bến tàu đến làng Tây Hà không hề xa, chỉ là đường núi khó đi, cưỡi ngựa mất rất nhiều thời gian. Nhưng phi thuyền có thể bất chấp núi sông, nhiều nhất hơn một giờ là có thể trở về.

“Rõ!"

Thiết Chùy nhanh chóng đi sắp xếp.

Một lát sau, phi thuyền sau khi được bổ sung nhiên liệu đã nhanh chóng bay về phía Tây.

Ở phía sau cách phi thuyền không xa, hai con chim bồ câu đưa thư cũng lần lượt bay lên, cùng hướng với phi thuyền.

Trên núi Khôi Dương, một thanh niên có vết sẹo trên mặt chạy đến lều của Phùng tiên sinh.

Hắn là thân tín của Phùng tiên sinh, hộ vệ không ngăn cản mà cho phép hắn xông vào trong lều.

“Tiên sinh, không xong rồi, Kim Phi đã trở về rồi!"

Người thanh niên lấy một tờ giấy trong tay áo ra đưa cho Phùng tiên sinh: “Bến tàu vừa gửi tin tức tới, bọn họ không ngăn được Kim Phi. Tất cả khinh khí cầu mà chúng ta bố trí ở bến tàu đều bị đánh rơi. Kim Phi đã lên bờ rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui