“Tiên sinh, hôm nay ngài không quay về thật à?” Mãn Thương vừa đổi mũi khoan mới vừa hỏi. “Không về, làm ra được máy hơi nước thì ta mới về.” “Phu nhân đồng ý à?”
Vạn Vũ Hồng đứng bên cạnh cười hỏi.
“Ngươi nghĩ ta giống tên sợ vợ Thiết Chùy kia à?” Kim Phi thuận miệng nói: “Là đàn ông thì phải coi trọng sự nghiệp, ta nói không về là không về.”
Những nữ công nhân khác vây quanh y đều bật cười.
Từ trước tới nay nam giới ở Đại Khang luôn có vị trí cao hơn phụ nữ, nhưng kể từ khi các nhà xưởng được mở và phụ nữ có thể kiếm tiền nuôi gia đình, địa vị của phụ nữ dần dần được cải thiện.
Nhất là sau khi Kim Phi cấm cấm bạo lực gia đình và trừng phạt một số dân làng vì hành vi này, phụ nữ ngày càng có vị thế hơn.
Trước kia Thiết Chùy thích dạo thanh lâu, thích nói mấy chuyện hài thô tục, thi thoảng còn thích trêu chọc các nữ nhân viên hộ tống mà anh ta thân quen, nhưng từ sau lần từ nói chuyện hài thô tục bị Bắc Thiên Tâm đánh cho mấy trận ngay trước mặt mọi người thì Thiết Chùy cũng biết điều hơn.
Bây giờ anh ta không dám mồm miệng ba hoa nữa, cũng không dám đùa giỡn nữ nhân viên hộ tống.
Bởi vì chuyện này mà Bắc Thiên Tầm trở thành sư nương mà Vạn Hạc Minh thích nhất, ngày nào cũng í ới gọi sư nương ơi sư nương à, làm Bắc Thiên Tâm vui muốn chết.
Mấy người vừa nói chuyện vừa làm việc, không khí vô cùng hòa hợp, làm Kim Phi nhớ tới cảnh đời trước, khi giáo sư dẫn cả nhóm sinh viên đi thực tập ở nhà xưởng.
Cảm giác tiêu cực tích tụ trong lòng mấy ngày nay cũng đã tiêu tan đi bao nhiêu.
Đến chạng vạng, Quan Hạ Nhi dẫn đội trưởng cận vệ đi vào xưởng luyện gang.
“Đương gia, Nhuận Nương nấu cơm xong rồi, về ăn cơm thôi!”
Quan Hạ Nhi nâng tay áo lau vết bẩn trên mặt Kim Phi. “Dạo này trong xưởng khá bận, hôm nay ta sẽ không về, ở lại đây ăn chung với mấy người Mãn Thương là được.” Kim Phi xua tay nói.
“Bận rộn đến mấy cũng không thể không ăn không ngủ phải không?”
Quan Hạ Nhi nói: “Cho dù chàng không ăn không ngủ, mấy người Mãn Thương có thể không ăn không ngủ sao? Phải
không Mãn Thương?”
Mãn Thương nào dám tiếp lời? Anh ta làm bộ không nghe thấy, cúi đầu tháo mũi khoan vừa lắp vào ra.
Những nữ công nhân khác cũng làm theo, cúi đầu giả vờ bận rộn. Được tại { t𝒓umt𝒓 uyen.vn }
“Đương gia, đi thôi, ngày mai lại đến!”
Quan Hạ Nhi kéo tay áo Kim Phi: “Vũ Dương, Tiểu Bắc, Phi Phi đều đang chờ chàng đó.”
Lúc đầu Kim Phi chỉ không muốn quay về cho lắm, nhưng khi nghe cô nói vậy thì lại càng không muốn về, y giở mánh trì hoãn: “Các nàng cứ ăn trước đi, không cần chờ ta, bảo Nhuận Nương chừa chút cơm cho ta là được, ta bận nốt chỗ này thì sẽ về.”
Quan Hạ Nhi là người ngoan ngoãn nghe lời, da mặt lại mỏng, nếu là bình thường nghe Kim Phi nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ ngoan ngoãn quay về.
Nhưng lần này Quan Hạ Nhi không rời đi mà vẫn kiên trì năm lấy tay áo Kim Phi: “Đương gia, đi thôi, bằng không ta gọi Thiên Tâm vào đấy!”
“Nàng muốn gọi thì cứ việc, ta sợ cô ấy chắc?”
Kim Phi nghe vậy thì không khỏi muốn ngang ngược một chút.
Quan Hạ Nhi đảo mắt liếc Kim Phi, quay ra ngoài gọi lớn: “Thiên Tâm!”
Từ sau khi theo Kim Phi, Bắc Thiên Tâm vẫn đảm nhiệm chức trách cận vệ, bấy giờ cô ấy còn ngồi xổm ngoài cửa, đang buồn chán nhìn kiến chuyển nhà.
Nghe thấy Quan Hạ Nhi gọi mình, cô ấy lười nhác vươn vai đi đến: “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”
“Đương gia không muốn trở về ăn cơm, ta sợ chàng ấy đói lả mất, muội đưa chàng về đi.”
“Đương gia, đi thôi.” Bắc Thiên Tâm quay ra nhướn mày với Kim Phi.
“Ta đã bảo nàng là làm xong việc này rồi mới về." Kim Phi xua tay nói: “Các nàng đi về trước đi.”
Bây giờ vấn đề không còn là có nên về ăn cơm nữa không mà là lúc thể hiện địa vị gia đình, Kim Phi tự nhủ mình phải kiên trì, không được cúi đầu.
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra thì đã thấy Bắc Thiên Tâm bước thẳng tới, khom lưng gác vai lên bụng Kim Phi, thoắt cái đã khiêng cả người y lên.
Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, thuần thục vô cùng.
Tuy da mặt Kim Phi dày nhưng giờ cũng không đỡ nổi, y vỗ lưng Bắc Thiên Tâm hét lớn: “Thả ta xuống!”
Nhưng Bắc Thiên Tâm lại không để ý tới y, quay người đi thẳng.