Chưa cần nói đến người khác, ngay cả chính cô ấy khi nghe tin Ngưu Bôn đã tiêu diệt hết kẻ địch, cũng rất muốn đến xem chiến trường.
Đổi vị trí mà suy nghĩ thử, những người dân khác chắc chắn cũng như vậy.
"Đa tạ công tử chỉ điểm!"
Khánh Mộ Lam chắp tay với Chu Du Đạt, ra lệnh cho người đi đến các phường trong thành để chiêu mộ người tình nguyện.
Giống như những gì Chu Du Đạt đã dự đoán, biết tin Ngưu Bôn đã tiêu diệt hết kẻ địch, thành Tây Xuyên nhanh chóng trở nên xôn xao.
Thật ra lần chiêu mộ người dân này của Khánh Mộ Lam, giống như một kiểu lao dịch.
Nếu là lúc bình thường, người dân chắc chắn sẽ phàn nàn, nhưng lần này gần như mỗi người dân nhận được tin đều lập tức dừng việc đang làm, chạy đến gia nhập.
Chưa tới một canh giờ sau, Khánh Mộ Lam đã chiêu mộ đủ số người.
Sáng sớm hôm sau, người dân lập tức ra khỏi thành, rất nhiều người dân chưa được chiêu mộ cũng đi theo sau.
Đoàn người nối dài hơn mười mấy dặm.
Chạy tới hẻm núi đang là chiến trường, vô số người dân quỳ xuống đất khóc lớn.
Bọn họ không hề sợ hãi trước cảnh tượng đẫm máu trong hẻm núi, bởi vì sau khi kẻ địch đánh phá thành, tình cảnh bên trong thành còn đáng sợ hơn ở hẻm núi, bọn họ đã quen rồi.
Bọn họ đều đang kích động.
Bởi vì kẻ địch đã phải nhận báo ứng, nỗi nhục và nỗi hận của họ đã được giải thoát.
Nhìn cờ đen tung bay ở đỉnh hẻm núi, có mấy người dân kích động đột nhiên không ngừng quỳ lạy cờ đen.
Miệng còn hô to "Tiêu cục Trấn Viễn vạn tuế!" "Kim tiên sinh vạn tuết"
Trong thời đại phong kiến, vạn tuế không phải muốn hô là hô.
Chỉ có Hoàng đế mới được gọi bằng cách xưng hô này, kêu người khác vạn tuế, gần giống như tạo phản.
Nhưng lúc này người dân Tây Xuyên cũng rối trí rồi, làm gì để ý mấy thứ này, thấy có người dẫn đầu, ngày càng có nhiều
người dân cũng làm theo mà quỳ lạy cờ đen.
Trong chốc lát những tiếng hô "Tiêu cục Trấn Viễn vạn tuết" "Kim tiên sinh vạn tuết" đã vang vọng khắp núi rừng.
Chu Du Đạt đi theo sau thấy vậy, khóe miệng hơi cong lên.
Từ xưa tới nay, Tây Xuyên vẫn luôn là đại bản doanh của nhà họ Khánh, trải qua cuộc chiến ở dốc Đại Mãng, Kim Phi đã có được sự ủng hộ của người dân bên ngoài thành, nhưng sức ảnh hưởng ở trong thành, vẫn thua xa nhà họ Khánh.
Bây giờ Chu Du Đạt xem như đã hoàn toàn quy thuận Kim Phi rồi, lúc làm việc đương nhiên muốn suy nghĩ cho Kim Phi.
Chu Du Đạt tin tưởng răng trải qua chuyện này, sức ảnh hưởng ở trong thành của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi cũng sẽ nhanh chóng vượt qua nhà họ Khánh!
Đây cũng là một mục đích khác khiến anh ta đề nghị Khánh Mộ Lam.
Bây giờ nhìn lại, mục đích của anh ta đã đạt được rồi.
Không, kết quả này còn tốt hơn anh ta mong đợi.
Ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng nhận được tin chiến sự của Ngưu Bôn.
"Thổ Phiên xong rồi!" Cửu công chúa đặt tin chiến sự xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài: "Không có Gada ngăn chặn, Thổ Phiên nhất định sẽ bị chia rẽ lần nữa, đoán chừng trong mấy chục năm tới sẽ không có thời gian đến làm phiền chúng tai"
"Thổ Phiên đã định, Lương ca đã chiếm được thành Du Quan, tiếp theo phải xem Đảng Hạng rồi!" Kim Phi quay đầu nhìn về hướng tây bắc: "Bên Hi Châu bây giờ tình hình thế nào?"
"Vẫn giống mấy ngày trước, trước mắt vẫn đang đối đầu." Cửu công chúa bất lực trả lời.
Mấy ngày trước Thiết Ngưu mang khinh khí cầu và lựu đạn tới Hi Châu, quân Trấn Viễn đang đối đầu với quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng lập tức phát động tấn công.
Nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện, quân chỉnh chiến phía Nam gần như trống rỗng.
Trừ đội bên ngoài đang đối đầu với bọn họ, quân chủ lực đã bí mật rút lui hết.
Thiết Ngưu tức giận đến mức nhảy dựng lên, lập tức dẫn quân Trấn Viễn đuổi theo.
Nhưng đuổi theo tới tận địa phận của Đảng Hạng, vẫn không đuổi kịp kẻ địch, Thiết Ngưu cũng không dám dẫn quân vào sâu hơn, không thể làm gì khác ngoài để quân Trấn Viễn đóng quân ở biên giới, đồng thời truyền đạt yêu cầu của Kim Phi đến Đảng Hạng.
"Xem thời gian thì có lẽ sắp đến lúc Đảng Hạng trả lời rồi." Cửu công chúa nói: "Với phong cách của hoàng thất Đảng Hạng, e là bọn chúng sẽ không đồng ý với yêu cầu của chàng đâu."
"Vậy thì đánh tới khi bọn chúng đồng ý mới thôi!" Kim Phi lạnh giọng nói: "Đúng rồi, nhóm Ngô Vương, Sở vương trả lời chưa?”
"Vẫn chưa, " Cửu công chúa lắc đầu.
"Đều là một đám người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"