Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Sau khi phi thuyền rời đi, hoàng cung của Đảng Hạng không còn một bức tường nào đứng vững được nữa!

“Lý Kế Sơn, ta biết ngươi là kẻ hèn nhát, đã bỏ chạy từ lâu rồi. Trong hôm nay, trước khi mặt trời lặn, nếu ngươi không ló đầu ra khỏi thành để đầu hàng, ông đây sẽ cho nổ tung cả lăng mộ tổ tiên nhà họ Lý các ngươi, rồi sẽ xóa sạch Đảng Hạng khỏi thảo nguyên này!”

Lão Ưng cầm lấy loa sắt, hô xuống phía dưới: “Tiêu cục Trấn Viễn này từ trước tới nay nói được làm được, ngươi không tin thì có thể thử xeml”

Nói xong, Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay ra khỏi hoàng thành, tiến về lăng mộ của hoàng đế phía Tây Bắc.

Trong biệt viện kia, Lý Kế Sơn thấy cổ họng hơi tanh, rồi phun ra một ngụm máu, hai mắt hắn tối sầm lại, suýt ngất xỉu ở đó.

Đảng Hạng được lập ra chưa tới hai trắm năm trước đây, trước khi lập quốc là một đất nước lệ thuộc vào vương triều Trung Nguyên.

Sau này, hai hoàng tử của Đại Khang tranh giành ngai vàng, cả triều đình và dân chúng đều ầm ï cả lên, sức mạnh cũng bắt đầu suy giảm, nhà họ Lý mới nhân cơ hội này tách ra ngoài, lên làm vua.

Lúc ấy Đại Khang đang hỗn loạn, vị Hoàng đế kia cho rằng vùng Tây Bắc là nơi căn cỗi, để nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lý nên đã công nhận địa vị của Đảng Hạng.

Tuy đã tách ra nhưng văn hóa Đảng Hạng lại chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Trung Nguyên, đến nay vẫn sử dụng chữ viết của Trung Nguyên, ngôn ngữ cũng gần giống với tiếng Trung Nguyên.

Người Trung Nguyên rất coi trọng tới tổ tông cội nguồn, người Đảng Hạng cũng thế.

Trong đế lăng của nhà họ Lý, mai táng các đời Hoàng đế của Đảng Hạng, còn trong đền thì thờ bài vị của họ, rất quan trọng.

Đời sau không bảo vệ được phần mộ và từ đường của tổ tiên, chính là bất tài và bất hiếu.

“Bệ hạ!”

Hoàng hậu đứng một bên thấy Lý Kế Sơn hộc máu, vội vàng chạy tới đỡ hắn, hô to: “Mau gọi ngự y!”

“Không cần!” Lý Kế Sơn khoát tay: “Dù sao trãẫm cũng không sống được mấy ngày nữa!”

Hoàng hậu nghe xong thì sợ tới mức biến sắc. Cô ta hiểu ý Lý Kế Sơn - hắn chuẩn bị đầu hàng!

Nhưng Hoàng hậu vẫn giả vờ như nghe không hiểu, ôm lấy Lý Kế Sơn rồi hỏi: “Bệ hạ, người đang nói gì vậy?..."

Cô ta chưa kịp nói xong đã bị Lý Kế Sơn cắt ngang.

“Nàng đừng nói nữa, trãm biết nàng hiểu mà”

Lý Kế Sơn lau vết máu nơi khóe miệng, vẫy tay gọi thái giám: “Thông báo cho Liễu Ôn Thăng, nói hắn trẫm đang ở đây, bảo hắn nhanh dẫn người tới đi!”

“Vâng!” Thái giám khom người lui ra ngoài.

“Bệ hạ, không còn cách nào khác nữa sao?”

Mắt Hoàng hậu đỏ hoe nhìn Lý Kế Sơn.

Cô ta hiểu, hắn đang sắp xếp hậu sự.

“Còn có cách nào nữa?”

Lý Kế Sơn cười khổ: “Kim Phi là một tên điên, thuộc hạ của y cũng điên, chắc chúng dám cho nổ tung cả đế lăng của nhà họ Lý!”

“Nếu chúng thật sự có bản lĩnh thì đã quang minh chính đại tới đây đánh rồi. Dùng đế lăng uy hiếp bệ hạ, sao có thể gọi là anh hùng chứ!” Hoàng hậu kêu lên.

“Chúng có tới đây đánh trực tiếp thì chúng ta vẫn không thắng nổi đâu!” Lý Kế Sơn thở dài đáp: “Lúc trước Phùng Thánh nói đúng, để Kim Phi nổi dậy chính là đại nạn của ba nước Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man! Nhưng trẫm không ngờ y lại có thể nổi dậy nhanh như thế!”

“Đám quyền quý của Đại Khang cũng thật vô dụng, sao không trừ khử Kim Phi đi chứ?”

Hoàng hậu còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Kế Sơn đã nhắm mắt lại.

Không lâu sau, Tể tướng đã dẫn văn võ bá quan cả triều chạy tới.

Phòng nghị sự của biệt viện trở thành triều đình tạm thời, Lý Kế Sơn ban giao hậu sự, rồi truyền ngôi cho Thái tử!

Giờ Thân vừa qua được hai khắc, Lý Kế Sơn rời khỏi phòng nghị sự trước mặt đám Thái tử và văn võ bá quan đang quỳ.

“Truyền lời cho tiêu cục Trấn Viễn, trầm đồng ý ra khỏi thành, bảo họ cho người đến cửa Tây chời”

Thành Bắc đế lăng.

Thiết Ngưu đặt kính viễn vọng xuống, thất vọng nói: “Vừa mới khen Lý Kế Sơn là người cứng rắn xong, hắn lại đầu hàng... Ông đây muốn xem trong đế lăng của Đảng Hạng có bảo bối gì nữa mài”

“Ra khỏi thành ư?” Lão Ưng cầm lấy kính viễn vọng, nhìn về phía hoàng thành.

Ở vùng đất trống nơi cửa Tây của hoàng thành, một lượng lớn ky binh Đảng Hạng tụ tập lại, không biết từ lúc nào xuất hiện một đội ngũ đi từ hoàng cung tới cửa Tây.

Giữa đội ngũ kia, một cỗ kiệu lớn màu vàng chậm rãi di chuyển.

Đây là kiệu rồng chỉ Hoàng đế mới có thể ngồi, ngoại trừ Lý Kế Sơn, không một ai trong Đảng Hạng khác dám ngồi nữa.

Tuy đã thấy Lý Kế Sơn ra khỏi thành, Thiết Ngưu và Lão Ưng vẫn đợi hắn cho người tới báo rồi mới lái phi thuyền tới.

“Đại Thiết Ngưu, ngươi thật sự muốn qua đó một mình à?”

Lão Ưng kéo tay áo Thiết Ngưu hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui