Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Cung tiễn bệ hạ!”

Các quyền quý Đảng Hạng ở xung quanh cũng quỳ xuống theo.

Thế nhưng nhóm ky binh không quỳ xuống mà chỉ khoanh †ay trước ngực, im lặng nhìn Lý Kế Sơn rời đi.

Lão Ưng vẫn đang ở trên trời quan sát mặt đất, phát hiện ra Thiết Ngưu sắp rời đi, lập tức điều khiển phi thuyền hạ xuống khoảng trống dưới đất, cuối cùng treo nó lơ lửng cách mặt đất hơn mười mấy mét.

Lão Ưng mở cửa khoang giỏ treo ra, ném một cái thang dây xuống.

"Lên đi!" Thiết Ngưu đẩy Lý Kế Sơn một cái.

Lý Kế Sơn cũng không hề tức giận mà leo lên phi thuyền bằng thang dây.

Đây là lần đầu tiên hắn có thể đến gần chiếc phi thuyền như vậy, sau khi lên lại tò mò nhìn nó.

Lão Ưng cũng phớt lờ hắn, đợi cho Thiết Ngưu lên rồi mới điều khiển cho phi thuyền từ từ bay lên.

"Nhớ kỹ, khi trở về, các ngươi sẽ phải thả toàn bộ bá tánh Trung Nguyên ral"

Thiết Ngưu hét xuống dưới: "Nhân tiện, Tân hoàng đế kia, nhớ gửi mấy lầu lương thực tới đây, đừng để bọn họ chết đói!"

Nói rồi, cũng mặc kệ người bên dưới có nghe thấy hay không, Lão Ưng điều khiển phi thuyền bay thẳng về phía nam.

Tân hoàng đế Lý Lăng Hiên nhìn chiếc phi thuyền bay đi, rồi cũng dẫn quần thần Đảng Hạng đi về thành Vương.

Ngẩng đầu nhìn phi thuyền bay qua thành Vương, sắc mặt Lý Lăng Hiên tối sầm, bảo thái giám truyền lệnh cho các quần thần về nhà.

Sau khi các quyền quý Đảng Hạng về nhà, chuyện đầu tiên họ làm là yêu cầu quản gia tập hợp nô lệ Trung Nguyên trong nhà lại, đưa ra ngoài thành.

“Nhớ kỹ, không được bỏ sót một ai, cũng đừng để họ chết trong nhà, hiểu không?”

Đây là lời nói của rất nhiều quyền quý dặn dò quản gia nhà mình.

Lúc này mấy chiếc phi thuyền đang tập trung ở khu giàu có quyền quý, những nhân viên hộ tống trong giỏ treo nhìn xuống, bọn họ rất sợ quản gia sẽ làm chết một hai người nô lệ, mang đến họa sát thân cho cả nhà.

Trong phủ tể tướng, có một cô bé mười 11-12 tuổi nắm chặt lấy góc áo của anh trai mình, trong mắt cô bé lại tràn đây sợ hãi.

Về cơ bản, mỗi lần quản gia tụ tập bọn họ lại đều không có chuyện gì tốt xảy ra, thông thường sẽ trừng phạt một hoặc hai người nô lệ, để coi như là giết gà dọa khỉ.

Anh trai cũng chỉ mới mười ba tuổi, lúc này cũng rất hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh an ủi em gái: “Đậu Đậu đừng Sợ, có ca ở đây!”

Hai năm trước, Đảng Hạng xâm lược phía nam, cứ mãi đánh đến khu vực Quan Trung, cả nhà bọn họ không chạy trốn, bị người Đảng Hạng bắt được.

Vì bảo vệ hai anh em, cha mẹ họ đã chết ở trên đường. Tỷ lệ tử vong của nô lệ là rất cao, trong hoàn cảnh bình thường, những đứa trẻ như họ nếu không có sự chăm sóc củangười lớn thì khó có thể sống sót đến Đảng Hạng.

May thay, một tướng lĩnh Đảng Hạng phát hiện anh trai biết chữ nên đã giữ lại.

Dù Đảng Hạng thường xuyên xâm lược Đại Khang, nhưng luôn coi trọng văn hóa Đại Khang.

Đặc biệt là với giai cấp quyền quý, văn hóa Trung Nguyên là môn học bắt buộc của con cháu quyền quý.

Sau khi tướng lĩnh Đảng Hạng về thành, đã đưa rất nhiều nô lệ có tay nghề cho tể tướng, hai anh em cứ như vậy mà vào phủ tể tướng.

Anh trai Lý Địch trở thành thư đồng của cháu trai tể tướng, còn em gái Lý Đậu Đậu trở thành nha hoàn trong phủ tể tướng.

Cuộc sống nô tỳ ăn nhờ ở đậu vô cùng khó khăn, đặc biệt là người em gái Lý Đậu Đậu, người thường xuyên bị các cháu trai cháu gái của tể tướng trêu chọc và bắt nạt, thậm chí còn có lần thả chó cắn cô bé.

Lúc đó Lý Đậu Đậu rất sợ hãi, rồi nhặt một cục bùn trên mặt đất dọa chó săn, kết quả suýt chút nữa bị cháu gái tể tướng treo cổ suốt đêm, cuối cùng cũng là do anh trai đi cầu xin cháu trai của tể tướng để cứu mạng em gái mình.

Kể từ lần đó, Lý Đậu Đậu trở nên rất rụt rè, nhát gan, ngoại trừ trước mặt anh trai mình thì cô bé không dám ngẩng đầu lên, nếu người khác nói nặng lời một chút, cô bé đã dập đầu xuống đất xin tha.

Các cháu trai cháu gái của tể tướng thấy thú vị nên thường đến trêu chọc cô bé.

Mỗi lần nhìn thấy cô bé quỳ lạy, đều sẽ cười ngặt nghẽo.

Anh trai Lý Địch vô cùng tức giận lại không thể làm gì được.

Bởi vì cậu bé biết rất rõ là nô lệ không có bất kỳ quyền con người nào, sự tức giận của cậu bé cũng chẳng có ý nghĩa gì khác ngoài việc mang đến tai họa cho chính mình và em gái!

Cho nên cậu bé chỉ có thể chịu đựng chờ đến khi mình lớn lên, như vậy mới có cơ hội để dẫn em gái chạy trốn.

“Nếu ta có một con diều bay lớn như vậy thì tốt biết bao!”

Anh trai ngước nhìn chiếc phi thuyền bay lơ lửng trên đầu, cõi lòng không ngớt hâm mộ.

Lúc này, quản gia trèo lên bục gỗ cao, ho ho nhẹ một tiếng.

Tuy chỉ là tiếng ho tuy nhẹ nhưng vẫn khiến các nô lệ sợ hãi quý đầy đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui