“Tiên sinh, ông ta là Đồng lão gia của phủ Kinh Triệu, từng giữ chức Thái phó của Thái tử ở kinh thành, rất tâm đầu ý hợp với Quốc công lão gia, khi còn bé Hầu gia cũng theo học Đồng lão gia”
Từ Kiêu nhìn ông lão, giải thích với Kim Phi: “Đồng lão gia đã nghỉ hưu vài năm, ẩn cư tại phủ Kinh Triệu, mỗi lần Khánh hầu đi Tây Bắc, cũng sẽ tạt vào hỏi thăm. Chắc là Đồng lão gia nghe nói Khánh hầu bị bệnh, nên đến thăm.”
“Hoá ra là thầy của Khánh hầu.” Kim Phi bừng tỉnh.
Thái phó của Thái tử là thầy của Thái tử, còn được gọi là đế sư, mặc dù không có thực quyền, nhưng địa vị rất cao.
Rất nhiều quan niệm cai trị của các hoàng đế, đều xuất phát từ lời dạy của Thái phó của Thái tử mà ra.
Thái phó của Thái tử trừ việc dạy dỗ giáo dục Thái tử, còn dạy dỗ các hoàng tử công chúa khác, cũng như con cái của một số quyền thần.
Thái phó của Thái tử Đại Khang không chỉ có một người, mà là có rất nhiều người, mỗi người dạy một khía cạnh khác nhau.
Nhưng người như Đồng lão gia có thể dạy Trần Cát, còn dạy cả Cửu công chúa, cũng không phải nhiều.
Khi Trần Cát năm quyền, Khánh Quốc công chính là thế hệ quyền thần đầu tiên, cũng được chia hai chỗ.
Theo lý mà nói Khánh Hoài chỉ là con vợ lẽ, không có cơ hội vào cung học tập, nhưng anh ta có hai người anh trai không chịu cố gắng, vào cung không phải quấy rối thì cũng là gây chuyện, học hành thì cũng mơ hồ, gây ra không ít trò cười.
Khánh Quốc công cảm thấy mất mặt, nên đã đưa Khánh Hoài và Khánh Mộ Lam vào cung.
Trong thời đại phong kiến chú trọng nhất là tôn sư trọng đạo, Đồng lão gia từng làm thầy của Khánh Hoài, ông ta sắp đến doanh trại, Khánh Hoài không ra nghênh đón sẽ bị coi là thất lễ.
“Thân thể Khánh hầu không tiện, Từ Kiêu, ngươi đi giúp đỡ chút đi.”
Kim Phi khoát tay với Từ Kiêu, xoay người quay về lều.
Nhưng trước khi bước vào lều, y quay đầu nhìn Đồng lão gia ở phía sau đội ngũ.
Những người này đều khiêng theo một cái rương, còn có người ôm vài chiếc hộp tinh xảo, nhìn thôi cũng biết là quà tặng.
Theo lý mà nói Đồng lão gia là thầy của Khánh Hoài, cho dù đến thăm Khánh Hoài đang bị thương, cũng không cần
mang theo nhiều đồ như vậy chứ?
Nhưng cũng có thể Đồng lão gia thích khoe khoang, hoặc là ông ta có mối quan hệ sâu sắc với Khánh Hoài.
Đây là chuyện riêng của Khánh Hoài, Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, xoay người vào trong lều, viết tiếp tài liệu giảng dạy.
Nhưng chưa được bao lâu, Từ Kiêu lại đến. “Tiên sinh, Khánh hầu mời ngài đến.” “Thầy trò bọn họ ôn chuyện xưa, gọi ta đến làm gì?”
Trong lòng Kim Phi hơi nghỉ ngờ, nhưng vẫn bỏ giấy bút xuống, đi theo Từ Kiêu.
Màn trướng của Khánh Hoài được vén lên, từ xa, Kim Phi đã thấy khắp nơi đều là rương, gần như lấp đầy khoảng trống trong lầu.
Còn có một vài rương nhỏ xếp chồng lên rương lớn. Sau một thời gian nghỉ ngơi, Khánh Hoài đã có thể xuống giường, lúc Kim Phi đi vào, anh ta đang ngồi, nói chuyện với
Đồng lão gia.
Gia đinh khênh rương đang đợi ở cửa, đứng sau lưng Đồng lão gia chỉ có bốn cô nương mười lăm, mười sáu tuổi.