Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Cũng không biết ông trời làm sao nữa. Mùa đông của mấy năm nay càng ngày càng lạnh, tuyết rơi ngày càng sớm hơn, cũng ngày càng dày hơn!”

Khánh Hoài nói: “Những năm trước ở đất Tần phải đến tháng mùa đông tuyết mới rơi, năm nay cuối tháng chín đã bắt đầu rơi rồi. Hơn nữa một tháng còn rơi liên tục năm trận tuyết lớn. Hôm qua ta đi Lam Điền làm việc, thôn làng mà ta đi qua hầu như đều có nhà tranh bị sập vì tuyết.”

Tiểu Ngọc đến tìm Kim Phi, nghe thấy Khánh Hoài nói vậy, bèn hỏi dò: “Tiên sinh, hay là ngài bàn bạc với bệ hạ cử hành một lễ tế trời gì đó?”

“Cách này của Tiểu Ngọc cô nương không tồi.” Khánh Hoài gật đầu: “Trong lịch sử, khi gặp phải những tình huống như thế này, Hoàng đế đều sẽ cử hành lễ tế trời, khẩn cầu trời cao phù hộ.”

“Vậy trời cao đã phù hộ cho bọn họ chưa?” Kim Phi liếc mắt nhìn hai người: “Thay vì lãng phí tiền của vào lễ tế trời gì đó thì không bằng phát bạc này cho người dân”

Khánh Hoài và Tiểu Ngọc không biết mấy năm gần đây tại sao lại càng ngày càng lạnh, nhưng Kim Phi biết.

Rất có thể Đại Khang đã bước vào thời kì tiểu băng hà.

Ví dụ như sự diệt vong của nhà Minh ở đời trước có liên quan mật thiết đến thời kỳ tiểu băng hà.

Trước khi Sùng Trinh lên ngôi, thời tiết mỗi năm ngày càng trở lên lạnh lẽo.

Nhiệt độ giảm xuống, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự sinh trưởng của cây trồng, dẫn đến sản lượng cây trồng bị suy giảm nghiêm trọng.

Đại Minh ở khu vực Trung Nguyên đã như vậy, các dân tộc du mục ở thảo nguyên phía Bắc lại càng khó khăn hơn, vì vậy họ càng nóng lòng tấn công nhà Minh.

Mà lúc đó nhà Minh đã kế thừa hàng mấy trăm năm, sự phân hóa giai cấp và hợp nhất ruộng đất đều vô cùng nghiêm trọng. Thêm vào đó, sản lượng lương thực giảm sút dẫn đến việc người dân chết đói như ngả ra, dân chúng lầm than.

Người dân không thể sống nổi nữa, tất nhiên muốn tạo phản.

Vì vậy có nhà sử học cho rằng, sự diệt vong của nhà Minh và thời kỳ tiểu băng hà có liên quan trực tiếp với nhau.

Đại Khang hiện nay, cũng đang trong tình cảnh tương tự với Đại Minh lúc đó.

Đông Man và Đảng Hạng ở phương Bắc những năm gần đây đều liên tiếp phát động chỉnh chiến phía Nam, phần lớn nguyên nhân cũng là vì điều này.

Những năm gần đây phương Bắc ngày càng lạnh giá, đã chết một số lượng lớn trâu bò và người dân du mục, ngày mai không thể không tới Đại Khang vơ vét.

Nếu như không có sự xuất hiện của Kim Phi thì có lẽ bọn họ đã thành công rồi.

Đến lúc đó người dân Trung Nguyên sống không nổi nữa, tất yếu cũng sẽ tạo phản.

Thực ra Kim Phi đã nhận ra được khả năng này từ năm ngoái, do vậy y mới gấp rút phát triển công nghiệp tới vậy.

Y hy vọng mau chóng tạo ra được con thuyền có thể vượt qua được đại dương để đi nước ngoài tìm kiếm những hạt giống tốt.

Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên vẫn luôn tới xâm phạm, đám người Tứ hoàng tử cũng không yên ổn, ép Kim Phi phải kéo dài tác chiến.

Thời kỳ tiểu băng hà có liên quan tới sự xoay quanh của trái đất trong vũ trụ, y hoàn toàn không có cách nào để giải thích rõ cho Khánh Hoài và Tiểu Ngọc hiểu được. Kim phi bèn đổi chủ đề, nhìn Tiểu Ngọc hỏi: “Công việc phân chia đất đai diễn ra như thế nào rồi, khi nào có thể kết thúc việc chia đất ở đất Tân?”

“Tuyết lớn dày đặc đã bao phủ kín mặt đất, công việc đo đất cũng bị chậm lại rất nhiều, bây giờ đã chia xong khoảng bảy phần rồi.” Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Nếu muốn chia hết đất ở đất Tần, có lẽ phải đến tháng sau.”

“Có thể hoàn thành trước cuối năm là được, đừng gấp gáp mà hãy thực hiện từng bước một. Thà chậm một chút, cũng đừng làm bừa.”

“Được.”

Tiểu Ngọc gật đầu: “Đúng rồi tiên sinh, sáng sớm nay ta nhận được tin nói răng Trương ca và Lão Hàn đã trở về rồi. Phu nhân bảo ta hỏi ngài là ngài sẽ quay về, hay để Trương ca đến đây?”

“Trương ca thật vất vả mới về nhà được một chuyến, để huynh ấy ở với chị họ thêm vài ngày, ta sẽ quay về.”

Kim Phi nhìn Khánh Hoài: “Khánh hầu, bên này giao lại cho ngài.”

“Tiên sinh yên tâm đi, ngài sắp chinh phục được toàn bộ đất Tân rồi. Nếu như ta vẫn không làm được nữa, vậy dứt khoát tìm một cái cây treo cổ chết luôn.”

Khánh Hoài cười nói: “Trở về đi!”

“Tiểu Ngọc, cô tạm thời ở lại đây, để mắt tới núi Bạch Sa, đốc thúc tiến độ thi công của bọn họ, không được thì chúng ta thuê thêm một vài công nhân.”

Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Nếu khí hậu cứ tiếp tục lạnh như vậy, rất có thể họ sẽ chết cóng. Nhất định phải nhanh chóng đào được than ra!”

“Được!” Tiểu Ngọc gật đầu.

Kim Phi lại dặn dò thêm một vài chuyện khác, mãi đến giữa buổi sáng mới ngồi phi thuyền rời đi.

Lần này đi lâu như vậy, y cũng hơi nhớ nhà rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui