Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Ta có gì vất vả đâu, mỗi ngày không ăn thì ngủ, đã mập lên rồi. Vũ Dương với Tiểu Bắc mới thật sự vất vả, ngày nào cũng phải bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, khuyên rồi mà bọn họ cũng không nghe.”

Quan Hạ Nhi kéo cánh tay của Kim Phi, vẻ mặt lo lắng nói: “Đương gia, chàng về rồi thì phải giúp chia sẻ với Vũ Dương và Tiểu Bắc đó.”

Mục đích căn bản ban đầu khi Kim Phi thành lập thương hội Kim Xuyên chính là để kiếm tiền.

Nhưng bây giờ Cửu công chúa lên ngôi, có thể nói toàn bộ Xuyên Thục và hơn một nửa đất Tần đã là của Kim Phi rồi, đi tranh giành lợi ích với dân nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.

Mục tiêu của thương hội Kim Xuyên cũng không còn là kiếm tiền từ tay người giàu, mà đổi thành giải quyết vấn đề dân sinh.

Sản phẩm chủ yếu không còn là những thứ xa xỉ như Thủy Ngọc và hắc đao nữa, mà đổi thành các loại nhu yếu phẩm đời sống như muối ăn, đồ sắt, nông cụ và vải thô.

Tính chất không khác lắm so với hợp tác xã mua bán khi Kim Phi còn bé.

Nếu đã vì giải quyết vấn đề dân sinh, vậy thì mạng lưới phải càng nhiều càng tốt.

Cho nên Kim Phi yêu cầu Đường Tiểu Bắc ít nhất phải xây dựng được một điểm mạng lưới của thương hội Kim Xuyên ở mỗi một trấn tại Xuyên Thục.

Không chỉ bán thương phẩm, điểm mạng lưới còn phải phụ trách các công việc như đưa gửi thư từ.

Trong kế hoạch của Kim Phi, sau này có thể còn phải thêm vào các nghiệp vụ khác như cho vay có lãi.

Nói thì chỉ có một câu, nhưng lúc làm thì khó.

Tỉ lệ phổ cập giáo dục của Đại Khang thật sự quá thấp, người dân biết chữ biết tính toán cũng quá ít.

Chỉ riêng việc sắp xếp một người phụ trách tại một điểm mạng lưới thôi mà đã khiến Đường Tiểu Bắc chạy sắp gãy chân rồi.

May mà Kim Phi đã đánh hạ được phủ Kinh Triệu.

Cho dù là xưa hay nay thì đều không thiếu những người làm cha làm mẹ mong con hơn người.

Phủ Kinh Triệu là đô thành lớn thứ hai của Đại Khang, người dân có tiền càng nhiều hơn nông thôn.

Rất nhiều người đều giống như lão thợ rèn năm đó, bản thân mình nhịn ăn nhịn mặc cũng phải cho con đi học, hy vọng tương lai đứa trẻ có thể trở nên nổi bật.

Sau khi đánh hạ phủ Kinh Triệu, Kim Phi phái người chiêu mộ một nhóm thư sinh tinh thần sa sút, coi như là tạm thời giải quyết việc khẩn cấp của Đường Tiểu Bắc.

Các thư sinh đến thì phải huấn luyện, vị trí cửa tiệm ở trấn nhỏ phải được xét duyệt, có một vài huyện có vị trí tương đối quan trọng thì Đường Tiểu Bắc còn phải đi giám sát.

Tóm lại mấy tháng gần đây, thời gian Đường Tiểu Bắc ở nhà ít càng ít, phần lớn thời gian đều dẫn theo người bôn ba các nơi ở đất Tân và Xuyên Thục.

May mà đã có phi thuyền, nếu không chỉ thời gian đi đường thôi cũng đã đủ khiến Đường Tiểu Bắc dở khóc dở cười rồi.

Nửa tháng trước, Đường Tiểu Bắc đi ngang qua Đại Tản Quan, đã chạy đến doanh trại ở với Kim Phi mấy ngày.

Lúc đó Kim Phi suýt nữa cho rằng cô ấy bị bệnh rồi.

Bây giờ Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc gần như nhau, cả người đã gây đi nhiều thì đã đành, sắc mặt cũng rất tiều tụy.

“Các nàng đều vất vả rồi.”

Kim Phi vỗ bả vai Cửu công chúa, hỏi: “Mấy người tri thức mà nàng nói đã đến chưa?”

Trước đó Cửu công chúa đã nói với Kim Phi, Xuyên Thục và đất Tần có mấy người tri thức ở ẩn, đều là người tài ba.

Chỉ có điều trong thời kỳ Trần Cát cầm quyền, việc đấu đá về chính trị thật sự quá dữ dội, mấy người tri thức này hoặc là tranh đấu thất bại, hoặc là thật sự nhìn không quen, tự mình xin nghỉ.

Cửu công chúa đã từng nói muốn mời bọn họ rời núi đến hỗ trợ cho mình, nhưng cho tới bây giờ, Kim Phi cũng chưa nghe nói có người tri thức nào đến làng.

“Ta đã gửi thư cho mấy vị tiên sinh rồi, nhưng bọn vẫn chưa hồi âm, không biết là chưa nhận được, hay là không muốn trả lời.” Cửu công chúa bất đắc dĩ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui