Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Ta và muội muội sẽ đi theo Quốc sư đại nhân cả đời, đại nhân kêu chúng ta đi chỗ nào thì chúng ta đi đến đó!"

Lý Địch vỗ ngực hứa hẹn. "Ngươi mới bao nhiều tuổi, lại nói chuyện cả đời rồi?" Kim Phi cười nói.

"Bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, từ nhỏ cha ta đã nói với ta rằng làm người có ơn phải trả mới có thể đứng ở đời, nếu không có Quốc sư đại nhân, chắc chắn ta và muội muội vẫn còn đang sống cuộc sống làm trâu làm ngựa ở Đảng Hạng, ơn nghĩa to lớn này của đại nhân, cả đời này ta với muội muội cũng không thể đền đáp hết!"

Lý Địch nói: "Khi ở Đảng Hạng, ta đã quyết tâm rằng nếu thực sự có thể sống sót về lại Đại Khang, Lý Địch ta đời này dù có làm trâu làm ngựa cũng phải đền đáp ơn nghĩa to lớn của đại nhân!"

"Địch Địch, không hổ là một đứa trẻ từng đọc sách, biết ăn nói lắm!"

Ông Tam giơ ngón tay cái lên với Lý Địch: “Nói hay lắm, đây mới đàn ông của Đại Khang ta!”

“Chăm sóc muội muội cho tốt, có chuyện cứ tới tìm ta, nếu ta không có ở đây thì cứ tìm ông Tam"

Mắt Kim Phi đầy tán thưởng, lại vỗ vai Lý Địch thêm lần nữa.

Đứa nhỏ này đầu óc lanh lẹ, làm việc cũng chăm chỉ, Kim Phi có ấn tượng rất tốt với cậu bé.

Nếu bồi dưỡng một chút, ắt cũng thành tài.

Nhưng cũng chỉ vậy thôi, Kim Phi không thể lãng phí nhiều thời gian cho một đứa trẻ.

Từ lâu Lý Địch đã phát triển được khả năng quan sát biểu cảm đoán ý khi ở Đảng Hạng, thấy biểu cảm Kim Phi thay đổi đã chủ động cúi đầu đi sang một bên.

Chuyện này càng khiến Kim Phi có ấn tượng tốt với Lý Địch hơn.

Nhưng y cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn qua ông Tam: “Ông Tam, ông chuẩn bị cho công việc sắp chữ thế nào rồi?”

“Đã làm xong khuôn theo yêu cầu của tiên sinh, Lý thợ mộc nói chỉ cần khắc chữ cũng đủ, hẳn là có thể dùng.”

“Đưa ta đi xeml” “DạI” Ông Tam nhanh chóng dẫn đường ở phía trước.

Ở cuối xưởng có mấy dãy kệ gỗ, trên kệ có mấy cái hộp gỗ nhỏ.

Cái hộp gỗ đựng một loạt ô vuông nhỏ.

Kim Phi cầm một ký tự hình vuông đã hoàn thành, vừa lúc nhét nó vào lưới nhỏ.

"Không tệ, không tệ!"

Kim Phi mỉm cười gật đầu.

Trước khi Kim Phi đến, cách in sách chủ yếu ở Đại Khang là dùng tấm đất sét hoặc các vật liệu khác để khắc chữ rồi in ra.

Mỗi lần ấn một tờ, đều phải khắc một tấm bảng, vô cùng tốn công sức.

Hoặc đơn giản là sao chép thủ công. Mà in kiểu di chuyển là sử dụng khuôn đúc ra các ký tự có sẵn, sau đó sắp xếp các ký tự này lên hàng lại để in thống nhất.

Như vậy các ký tự đúc ra hoàn toàn có thể tái sử dụng, vả lại việc kết hợp và sắp xếp hàng cũng rất thuận tiện.

Nói ra thì vô cùng đơn giản.

Thực ra nguyên lý hoạt động của máy hơi nước cũng rất đơn giản.

Chẳng lẽ hàng ngàn năm tới nay, không có ai để ý là nước sôi sẽ nâng nắp lên sao?

Chắc chăn là có người để ý nhưng không ai nghĩ tới chuyện sâu xa hơn, hoặc có nghĩ đến nhưng không tìm được ý tưởng phù hợp.

Thật ra, không chỉ có máy in và máy hơi nước mà còn có rất nhiều thứ khác cũng như vậy.

Sau khi ai đó làm được, những người khác sẽ nghĩ, ồ, sao lại đơn giản thế nhỉ? Ta cũng có thể làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui