Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Suy cho cùng, một khi kẻ địch đoạt được thành, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, ván cờ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ như vậy, triều đình mới có thể đồng lòng, cùng nhau chống giặc ngoại xâm.

“Trưởng làng, nếu để ta chọn một nơi làm đô thành, vậy chắc chăn ta sẽ chọn biên thành, chẳng hạn như Tây Xuyên, hoặc biên cương phương Bắc!”

Kim Phi nói: “Ta muốn thiên tử phải là người trấn thủ biên cương, như vậy giang sơn Đại Khang mới có thể vững chắc như đái”

“Thiên tử trấn thủ biên cương...”

Lão trưởng làng võ vai Kim Phi: “Không hổ là đàn ông Xuyên Thục, có khí phách!”

“Bây giờ không trách ta ư?” Kim Phi liếc lão trưởng làng.

“Không trách, không trách.” Lão trưởng là xua tay, cười nói: “Chẳng qua cảm thấy hơi đáng tiếc, Nguy tiên sinh nói kinh thành là trung tâm của thiên hạ, nếu ngài muốn đến biên

cương xây dựng đô thành, vậy phải làm lại tất cả..."

“Thì sao chứ, Kim Phi ta ở nơi nào, nơi đó chính là trung tâm của Đại Khang!”

Kim Phi tự tin nói.

“Hahaha, nói hay lắm, nói hay lắm!” Lão trưởng làng cũng bị Kim Phi 1ây nhiễm, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo tự hào: “Phi Ca Nhi, cứ việc xông pha, ta sẽ vì ngài trấn thủ thôn làng, bất cứ lúc nào ngài quay về, nơi đây đều là nhà của ngài!”

Nói xong, ông ta xua tay với Kim Phi, cười lớn rời đi.

“Lão già này, còn học thói nịnh bợ.”

Kim Phi lắc đầu, gọi Thiết Chuỳ vào: “Đi nói với Lão Ưng, sáng mai sẽ lên đường đi Miên Châu!”

Có hai người tri thức ẩn cư ở Miên Châu, Kim Phi muốn mời họ đến làng Tây Hà dạy học, nhưng hai lão già này đều là người thanh cao, vì để chắc chắn thành công, Kim Phi vẫn chưa lên đường.

Bây giờ xưởng làm giấy và xưởng in ấn đã thành công, Kim Phi cảm thấy thời cơ đã chín muồi.

“Tiên sinh, Đại phu nhân đã nói, nếu mấy vị phu nhân không mang thai, ta không thể bảo vệ ngài rời khỏi làng...”

Mặt Thiết Chuỳ đầy khó xử. “Ngươi nghe nàng ấy hay nghe ta?” Kim Phi trợn mắt. “Ta nghe phu nhân!” Thiết Chuỳ không do dự trả lời.

“Ngươi...” Kim Phi tức giận đá Thiết Chuỳ: “Phu nhân cho ngươi lợi ích gì? Ta cho ngươi gấp đôi!"

“Phu nhân không cho ta gì cả, chỉ sắp xếp để Thiên Tâm phu nhân đấu với ta hai lần thôi.”

Vẻ mặt Thiết Chuỳ đau khổ nói: “Phu nhân đã nói, nếu ta lén đi với ngài, sau này sẽ để cho Thiên Tâm phu nhân mỗi ngày đều đến gặp ta để so tài...”

“Sau đó ngươi nhượng bộ luôn à?”

“Tiên sinh, không nhượng bộ không được đâu, Thiên Tâm phu nhân quá tàn nhãn, ta đánh không lại!”

Thiết Chuỳ kéo vạt áo ra, lộ ra vết máu ứ đọng trên eo: “Tiên sinh, ngài nhìn xem, nếu Thiên Tâm phu nhân tiếp tục tìm †ta so tài, ta sẽ bị đánh chết!”

“Ôi...” Kim Phi vỗ vai Thiết Chuỳ: “Ngươi chịu khổ rồi!”

“Ta khổ chút cũng không sao, mấu chốt là thân thể của tiên sinh mới quan trọng.”

Thiết Chuỳ nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai khác, mới mở miệng nói: “Tiên sinh, ở đây không có người ngoài, thuộc hạ nói thẳng, nếu không được, đi tìm Nguy tiên sinh xem sao.

Mặc dù bệnh này hơi khó nói, nhưng không thể vì vậy mà không khám chứ?”

“Cút!” Kim Phi đá vào mông Thiết Chuỳ: “Ngươi mới có bệnh, ông đây vẫn khoẻ!”

“Đúng đúng, vẫn khỏe!” Thiết Chuỳ tỏ vẻ không tin, nhướng mày hỏi: “Toa thuốc lần trước ta đưa cho phu nhân có tác dụng không?”

“Ngươi còn dám nói đến toa thuốc ấy?” Kim Phi theo bản năng xoa eo, giận không có chỗ xả: “Ngươi biết nửa tháng này ta sống sao không?”

“Ta biết, phu nhân bảo Mãn Thương làm một cái giường sắt rồi, hay là ta cho người khiêng vào?”

Thiết Chuỳ cười hề hề nói: “Tiên sinh, thật ra không phải ta xen vào chuyện của người khác, mà là bụng của các phu nhân không có động tĩnh, mọi người trong làng đều bàn tán, nếu không phu nhân cũng không sốt sắng như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui