Đây được xem như là căn cứ bí mật của Kim Phi, cũng là không gian riêng tư bí mật của y, ngoại trừ Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì không có ai khác vào đây.
Mỗi khi gặp phải chuyện phiền lòng hoặc cần yên tĩnh để suy nghĩ, Kim Phi đều thích đến đây ngồi.
Trên bàn trong phòng thực nghiệm còn đặt hai phần tài liệu khác, một phần về Phương Linh Quân, một phần về Lưu Bất Quần.
Xem tài liệu của ba người một lượt, Kim Phi vẫn không buồn ngủ, bèn dẫn theo Thiết Chùy và mấy người cận vệ đi đến tứ hợp viện.
Bởi vì an toàn, trên con đường trong làng, cứ cách mười trượng sẽ nhóm một đốm lửa, không khác lắm với đèn đường của kiếp trước.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Kim Phi đi đến sau núi, dừng lại ở nơi bắn giết mãnh hổ lúc đầu.
Kim Phi đến đây không phải để nhớ lại chuyện xưa, mà là vì ở đây có xây dựng một loạt nhà mái bằng, bình thường Tiểu Ngọc làm việc ở đây.
Tiểu Ngọc không chỉ là người phụ trách đội Chung Minh số hai, cô ấy còn là đại đội trưởng của đại đội phụ nữ làng Tây Hà.
Cho nên loạt nhà mái bằng này có thể nói là chỉ bộ của làng Tây Hà, đồng thời còn là tổng bộ tình báo của đội Chung Minh và làng Tây Hà.
Bây giờ đã là khoảng mười giờ đêm, ở Đại Khang thiếu thốn trò chơi giải trí thì đã được xem như là đêm khuya.
Nhưng bên trong nhà mái bằng này vẫn để sáng đèn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người đi qua.
Nhân viên hộ tống trông coi trước nhà nhìn thấy Kim Phi đến thì vội vàng cúi chào.
“Tiểu Ngọc còn ở đây không?” Kim Phi hỏi.
“Có ạ” Nhân viên hộ tống vội vàng nói: “Căn phòng năm ở trong cùng phía Đông chính là phòng làm việc của Tiểu Ngọc cô nương, ta đưa tiên sinh đi qua đói”
“Không cần đâu, ta tự đi là được.”
Kim Phi xua tay, dừng lại trước phòng làm việc của Tiểu Ngọc.
Y không đẩy cửa đi vào, mà gõ cửa trước. “Vào đi!”
Trong phòng truyền đến tiếng của Tiểu Ngọc, Kim Phi mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Tiểu Ngọc đang cúi đầu xem tài liệu.
Bàn sách của cô ấy to bằng cái giường, trên đó bày đầy sách và túi nhỏ chồng chất.
Trong túi đựng đầy giấy nhỏ lộn xôn.
Có lẽ cho rằng người đến là thủ hạ, Tiểu Ngọc tùy ý ngẩng đầu nhìn một cái.
Nhìn thấy người đến là Kim Phi, Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy.
“Tiên sinh, sao ngài lại tới đây?”
Nói xong cô ấy luống cuống tay chân kéo một chiếc ghế qua, dời đến trước mặt Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi đến phòng làm việc của cô ấy.
“Ngủ không được nên đi dạo sau núi, nhìn thấy phòng các cô vẫn còn sáng đèn nên qua đây xem sao.”
Kim Phi nói: “Sao cô vẫn chưa về?”
“Ta cũng không ngủ được, muốn đến đây sắp xếp lại thông tin gần đây.”
“Bọn họ cũng không ngủ được sao?” Kim Phi chỉ về phía những phòng khác.
“Gần đây tin tình báo mà các nơi gửi đến càng ngày càng nhiều, bận mãi không xong, ta lại gọi thêm vài người, chia làm hai ban giống như xưởng may, bọn họ làm ca đêm” Tiểu Ngọc trả lời.
“Các cô vất vả rồi.” Kim Phi an ủi nói.
“Tiên sinh, ngài không biết đâu, hiện tại tin bọn ta nhận được nhiều nhất mỗi ngày chính là tin thắng trận, bọn ta đều tràn đầy hăng hái, không ai sợ vất vả cả.” Tiểu Ngọc tràn đầy phấn khích nói.
“Hăng hái là được.” Kim Phi gật đầu: “Tiểu Ngọc, điều tra mấy người này cho ta!”
“Không thành vấn đề.” Tiểu Ngọc không hề do dự gật đầu, sau đó hỏi: “Ai vậy? Người ở đâu?”
“Miên Châu, lần lượt là Phương Linh Quân, Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm”
Kim Phi nói: “Bọn họ rất nổi tiếng ở Miên Châu, chắc là không khó điều tra đâu.”
Không phải Kim Phi không tin tài liệu Cửu công chúa đưa, mà con người luôn chủ quan, tài liệu mà Cửu công chúa đưa cho y cũng do mật thám điều tra, khó tránh khỏi sẽ mang theo tình cảm cá nhân.
Để Tiểu Ngọc điều tra lần nữa, Kim Phi có thể biết được toàn diện hơn một chút.