“Kim tiên sinh vạn tuế!”
“Bồ Tát sống vạn tuế!”
Mọi người quỳ rạp xuống đất liên tục lạy Kim Phi. "Mọi người đang làm gì vậy? Mau đứng lên!"
Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy kéo một người dân ở phía trước đứng dậy.
Nhưng khi Thiết Chùy đi kéo một người dân khác, thì người dân vừa được kéo lên lại quỳ xuống.
Con đường phía trước đã bị chặn, Kim Phi dù có muốn đi thì cũng không đi được.
"Mọi người mau đứng dậy đi, tiên sinh không thích người ta quỳ lại mình."
Lương Hữu Dư nhanh chóng phân công cho các thành viên khác trong đội Chung Minh đi kéo người dân dậy.
Một nhóm người ồn ào lộn xộn hồi lâu, cuối cùng người dân cũng bình tĩnh lại, đứng qua hai bên đường.
Thiết Chùy dẫn cận vệ vây quanh Kim Phi ở giữa rồi đi xuyên qua đám đông.
"Người dân ở đây nhiệt tình thật đấy!"
Kim Phi vừa cảm động vừa lau mồ hôi trên trán.
“Họ không chỉ nhiệt tình mà còn vô cùng biết ơn tiên sinh.”
Lương Hữu Dư nói: “Ta là người huyện Tử Đồng, năm ngoái buốt giá, nếu không nhờ tiên sinh hỗ trợ tiền và lương thực cho mọi người tìm đường sống thì không biết đã có bao nhiêu người chết đói.
Năm nay tiên sinh còn giảm thuế má, còn chia ruộng đất của địa chủ cho người dân, nên người dân huyện Tử Đồng đều gọi tiên sinh là Bồ Tát sống đấy.
Thấy Bồ Tát, đương nhiên phải quỳ lạy!"
"Đừng nói ta không phải Bồ Tát. Cho dù ta thật sự là Bồ Tát, cũng không cần phải quỳ lạy."
Kim Phi xua tay nói: “Từ nay về sau, người dân Đại Khang chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, ngoài ra thì không cần quỳ lạy ai nữa hết!”
Theo quan điểm của Kim Phi, quỳ lạy không chỉ là một loại hình thức, mà là một trong những con sâu đục khoét người
dân sâu nhất trong thời đại phong kiến.”
"Dạ!" Lương Hữu Dư vội gật đầu, chỉ về phía trước nói: "Tiên sinh, đây là nhà của Thiết tiên sinh."
Ngôi làng này trước đây rất khó khăn, phần lớn đều là nhà tranh lụp xụp.
Ngôi nhà trước mắt Kim Phi vô cùng xập xệ. Tường gạch nung đã bị mưa gió bào mòn lõm chõm từ lâu, mái tranh phía trên cũng mục nát nặng nề, hiển nhiên là đã
mấy năm rồi chưa được thay mới.
Mấy nhánh cây cắm xuống đất tạo thành vòng tròn làm hàng rào sân, ở giữa chừa một khoảng trống là cửa sân.
Ngoài sân trồng mấy loại rau, nhưng lại thưa thớt, héo úa.
Đối diện cửa sân là hai gian nhà chính cũng không có cửa, chỉ có một cửa ra vào.
Nhìn qua ngưỡng cửa, cuối cùng Kim Phi cũng hiểu được thế nào là nhà chỉ có bốn bức tường.
Chưa kể tới bàn ghế, thậm chí trong nhà chính còn không có nổi một băng ghế, chỉ có mỗi một cục đá lớn.
Kim Phi không cần hỏi cũng có thể đoán được tảng đá này dùng để làm gì.
Trong đầu y không khỏi hiện lên hình ảnh Thiết Thế Hâm ngồi xổm dưới tảng đá ăn uống.
Trước đây Cửu công chúa kể rằng khi Thiết Thế Hâm làm quan, ông ta cũng liêm khiết như thầy của ông ta, không những không tham ô một xu nào mà còn thường xuyên dùng bổng lộc của mình để giúp đỡ những học giả nghèo khó mà ông ta gặp được.
Lúc đầu Kim Phi không tin lắm, nhưng bây giờ y lại hoàn toàn tin rồi.
Nếu Thiết Hâm tham ô một chút, thì cuộc sống đã không khốn khổ đến như vậy.
Song Kim Phi cũng hiểu, hẳn là năng lực sinh hoạt cá nhân của Thiết Thế Hâm không được mạnh mẽ.
Nếu không, với tư cách là một học giả từng kinh qua chốn quan trường, cũng sẽ không ra đến nông nổi này.
Hơn nữa trên núi khắp nơi đều có cây, chỉ cần chặt mấy cây là có thể làm ra mấy cái bàn cái ghế rồi?