Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Chờ một chút!”

Thiết Thế Hâm hô tô ra ngoài cửa.

Nhưng Kim Phi cứ như không nghe được mà cứ bước đi. Thiết Thế Hâm sững người.

Thế này sao lại khác với kịch bản mà ông ta nghĩ rồi. Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra Kim Phi phải tới nói mấy lời dỗ dành ông ta, rồi ông ta lại từ chối mấy lần mới đúng chứ?

Sao cứ đi thẳng ra cửa thế?

Thấy Kim Phi đang muốn đi ra ngoài sân, Thiết Thế Hâm vội vàng chạy ra khỏi nhà, chắn trước mặt y.

"Thiết tiên sinh, còn chuyện gì sao?" Kim Phi nhíu mày hỏi.

“Vừa rồi ngài nói muốn tìm một vị tướng vang danh sử sách, là thật sao?”

“Tất nhiên" Kim Phi tự tin gật đầu.

“Vậy tiên sinh cảm thấy tại hạ thế nào?”

Thiết Thế Hâm chỉ vào mũi mình hỏi.

Ha hả!

Thiết Chùy không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Còn mấy cận vệ bên cạnh cũng bật cười như thế.

Không phải do tố chất họ không tốt, mà do Thiết Thế Hâm trở mặt nhanh như bánh tráng.

Thiết Thế Hâm không để ý đến sự cười cợt của đám Thiết Chùy, chỉ đang nhìn Kim Phi đây mong ngóng.

Ông ta có thể cảm nhận được, không phải Kim Phi muốn dọa ông ta, mà là muốn ởi thật.

Một khi Kim Phi đi rồi, rất có thể ông ta sẽ vô danh chết đi trong cảnh nghèo khó ở ngôi làng nhỏ trong miền núi này.

Thiết Thế Hâm đã đọc sách hơn nửa đời người, ông ta không sợ nghèo đói, cũng không sợ chết, chỉ sợ mỗi chuyện chết đi mà vô danh.

Cửu công chúa là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, Kim Phi liên tiếp lấy ít địch nhiều đánh bại ba nước láng giềng, hơn nữa còn phá lệ phân chia ruộng đất của địa chủ cường hào cho người dân...

Có thể nói, Đại Khang mới do Kim Phi và Cửu công chúa thành lập chắc chắn sẽ để lại một vết son rực rỡ trong lịch sử.

Làm tể tướng của Đại Khang mới chắc chắn sẽ vang danh sử sách như Kim Phi đã nói, trở thành một vị tướng vang danh được thế hệ mai sau say sưa nhắc tới.

Đối với học giả thời phong kiến, đây là niềm vinh dự lớn nhất và cũng là niềm mong ước bấy lâu nay của họ.

Kim Phi cũng đoán được điều này, nên mới không dỗ dành Thiết Thế Hâm.

Đối mặt với lời chất vấn của Thiết Thế Hâm, Kim Phi không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Thiết Thế Hâm bị Kim Phi nhìn đến nỗi dựng tóc gáy, lúc sau lại chậm rãi thấp hèn cúi đầu, sửa sang lại ống tay rồi lại trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Kim Phi.

"Thảo dân Thiết Thế Hâm kính chào Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, kính chào Quốc sư đại nhân!"

Kim Phi thật sự không thích mấy loại lễ nghỉ quỳ lạy này, nhưng lần này y lại không ngăn cản Thiết Thế Hâm.

Y cúi đầu liếc nhìn đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Giờ Mão ba ngày sau tới làng Tây Hà báo danh với Vũ Dương, làm theo sự sắp xếp của cô ấy, nếu đến trễ một canh giờ thì đừng đến nữa!"

Kim Phi cũng không bảo Lương Hữu Dư hỗ trợ, y nói rõ ràng là để Thiết Thế Hâm tự đi tới làng Tây Hà.

Mặc dù núi Thất Khúc cách làng Tây Hà không xa, vả lại Kim Phi đã sửa sang lại con đường Kim Ngưu cũ, con đường núi này đã dễ đi nhiều hơn trước kia, nhưng với một người lớn tuổi như Thiết Thế Hâm thì vẫn là một thử thách lớn.

"Dạ, thảo dân nhất định sẽ đến!" Thiết Thế Hâm không dám ra vẻ nữa, nhanh chóng đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui